Wednesday, August 31, 2011

GỘI LÒNG TRONG ƠN THIÊN TẠO

Thoáng đãng đồng xanh ánh nắng chiều
Mây xanh lơ lửng, gió hiu hiu
Cò giang cánh sải đùa con gió
Diều lượn trời cao véo tiếng tiêu
Đất rộng ta say niềm hạnh phúc
Trời cao Cha vẽ nét yêu kiều
Đồng chiều lòng gội ơn Thiên tạo
Vũ trụ bao la ,tuyệt mỹ miều !
28-07-2011


Tuesday, August 30, 2011

Phượng Hoàng: Lakeshore and Jameson (poem)

                                                 

Lakeshore and Jameson .

On the end of an autumn afternoon ,
From a deserted place in the road ,
Between Jameson ,
And Lakeshore .
A sullen sky ,
A mist-obscured atmosphere ,
A few lonesome tender birds .
Shivering ...
Under a quiet small attic 's sill .
One bare-haired old squirrel ,
Peering for pine cones ,
And next to the leafless treed rows ,
The lofty apartment buildings ,
Stand still ,
Beside motionless cars .
Along the lake ,
The green grassy carpet,
Lies tranquil ,
Murmuring with the immense lake .
A familiar venerable man ,
Wandering by the lake sits then ,
On an isolated stone bench ,
Far away ...
Lost in deep meditation ,
Releasing smoke circles ,
From the opium pipe .
Maybe musing ...
On his birthday ,
A happy day ...
Gradually losing ...
Childhood ,
youth , age ,
Naivety ,
Impartiality .
Going over ,
The approaching threshold of Death ...
Oh , Heaven !
Right here ,
On the earth ,
IN MY HEART .


HOA KÈN THIÊN THẦN
(ANGEL TRUMPETS)

Tên hoa thật dễ thương hay
Như hoa quỳnh quí nở về ban đêm.




Cùng nhau một chí hướng lên
Tình hoa tinh khiết thiên thần xướng ca.


Tránh xa lụy tội hèn ngã
Thanh cao thiện chí hướng về cõi Thiêng.


Trinh trong, trong trắng hồn nhiên
Hương hoa thơm ngát, tỏa về Thiên Cung.

 HBTT
8/29/2011
Pictures from HBTT:  
Vườn Nhà "Angel Trumpets"

Monday, August 29, 2011

LỜI CẦU TRONG CƠN TUYỆT VỌNG

Cháy sáng lên đi ánh nến hồng
Cho nguôi, cho bớt ải mênh mông
Tịch liêu ,lạnh quá niềm cô quả
Hoang hối ,thênh sao nỗi trống không
Chúa hỡi thương ban ,ban phước độ
Mẹ ơi xót đoái , đoái lòng trông
Tâm can tan nát ,sầu tăm tối
Mong chút lửa bừng…tiếp sức mong !
12-07-2011


Saturday, August 27, 2011

HÃY VIẾT CHO NHAU ( HÁT NÓI )

MƯỠU
Tôi ngâm ,chị họa , anh đàn
Ngấm lời , say nhạc :Thiện tâm sống lành
Chia nhau tu học, luyện hành
Thực thi Thiên Ý mở mang Nước Trời
NÓI
Đời cho vốn lời thơ ,tiếng nhạc
Chẳng đành thân ca xướng vô loài
Thơ rung hồn, nhạc véo thiên thai
Hướng tâm thiện , tan xua bóng ác
Thiện ngôn , mỹ ngữ đồng năng tác
Thiên ý quán tâm hướng lộ hành
Chung niềm tin, hợp ý đồng thanh
Lấy mực , bút nhằm thăng tiến đức
Suy gương Thánh , lời thiêng mẫu mực
Học mà hành đến cõi thực mai sau
Nào có gì , hãy cứ viết cho nhau
Để chắt lọc giữa muôn màu cuộc sống
Thiện ngôn ,mỹ ý : Đồng say uống
Nhất sinh kết thúc ,gặt mùa trĩu bông
Đầy thơ ,ắp nhạc nâng hồn…
27-08-2011
CHÚ THÍCH :
Thiện ngôn , mỹ ngữ đồng năng tác : lời hay ,ý đẹp cùng năng viết
Thiên ý quán tâm hướng lộ hành : Tâm rõ ý Chúa chỉ đường thực thi


Trầm Thiên Thu: Vợ Người Chết (Chuyển ngữ & Phóng tác)


V NGƯI CHT

Tác giả Nathaniel Hawthorne (1804-1864)

Chuyện đã xảy ra cách đây gần một thế kỷ…

Tại một hải cảng thuộc vịnh Providence, thủ phủ bang Rhode Island, vào một chiều thu buồn ảm đạm, những hạt mưa thu không ngừng rơi rả rích. Hai cô gái còn rất trẻ đẹp ngồi cạnh nhau bên lò sưởi và an ủi nhau cho vơi đi nỗi đau thương. Họ ở trong một ngôi nhà nhỏ đơn sơ, chỉ có vài đồ vặt vãnh được mang đến từ Ấn Độ và được sắp xếp gọn gàng. Cửa sổ căn phòng trông ra vùng biển rộng bao la. Họ là vợ của hai anh em vừa mới mất trong hai ngày liền. Người anh ra đi trong một cuộc tấn công bất ngờ của quân đội Canada. Người em mất tích trên Đại Tây Dương trong một cơn giông bão mạnh. Dường như cảnh vật cũng động lòng thương cảm cho số phận hai goá phụ trẻ này. Lời cầu nguyện thầm thì của cha mẹ mong cho hai người con bất hạnh đã ra đi sẽ hưởng hạnh phúc vĩnh hằng bên Chúa cũng không làm dịu đi nỗi đau đớn khôn xiết của hai người vợ. Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên gò má.

MỜI CẢ NHÀ : BÁNH DÀY

Đồ xôi nếp trắng , Lang Liêu bày
Chắc cối, đều chày giã mạnh tay
Bột dẻo , anh chia đều tắp tắp
Bánh tròn ,em nắn trắng phau phau
Muối tiêu ít hạt đưa vừa mặn
Chả quế một khoanh thoáng dậy cay
Hình tượng Trời cho đời hảo vị
Bánh dày mộc mạc tuyệt ngon thay !
CAO BỒI GIÀ
27-08-2011

Friday, August 26, 2011

XIN CHỚ CHẤP CON

Ôi quãng chiều rơi mãi chốn nào
Cô liêu hồn dại đến lao xao
Mưa rây rắc mãi niềm u uẩn
Chiều tím đầy chen nỗi nghẹn ngào
Nắng tắt ,thói hư đầy sổ sách
Ngày tàn công đức rỗng kho bao
Xét mình mỗi tối …sao buồn quá !
Xin xá tội con, Đấng Tối Cao.

Viphương: Mầu Nhiệm Mùa Vui (thơ)



Thứ Nhất: Đức Mẹ Được Truyền Tin


Hãy năng lần hạt Mân Côi
Chuyên tâm suy ngắm, Chúa thôi buồn lòng
Trời cao Thiên Chúa hằng mong,
Muôn dân hết thảy một lòng thảo ngay.
Tôn thờ Thiên Chúa đêm ngày,
Sống đời xứng đáng tôi ngay con hiền.
Tình yêu Thiên Chúa triền miên,
Ban ơn chúc phúc khắp miền nhân gian.
Cuộc đời sung túc bình an,
Thế nhưng nhân loại tà gian đổi lòng,
Tiền tài vật chất hư vong,
Nhân loại ao ước luôn mong chiếm nhiều.
Phiền lòng Thiên Chúa tình yêu,
Ngài không dùng cách hỏa thiêu dân tình
Vì yêu, Ngài tự hy sinh
Cho Con yêu dấu quên mình cứu dân.
                     ***
Ma-ri-a Mẹ đẹp muôn phần,
Kính yêu thờ Chúa, chuyên cần sớm mai
Đẹp lòng, Thiên Chúa an bài,
Sai Thiên Thần báo Ngôi Hai giáng trần
Ma-ri-a bà được hồng ân,
Cưu mang Con Chúa làm thân người trần.
Khiêm nhường Mẹ thốt: Xin Vâng!
Đồng Công Mẹ đã góp phần cứu tinh,
Âm thầm khuya sớm một mình,
Yêu thương ấp ủ khối tình Mẹ con.
Mẹ ơi con mọn nỉ non
Ban ơn thánh hóa không còn kiêu sa.
Một lòng khiêm tốn thật thà,
Cậy trông vào Chúa là Cha nhân lành.




Thứ hai: Đức Mẹ Đi Viếng Bà Thánh Elizabeth



Ma-ri-a Mẹ từ nhân,
Mẹ đà không ngại đường gần hay xa.
Yêu thương lòng Mẹ chan hòa,
Chỉ mong đem Chúa đến nhà người thân.
Quên mình Mẹ giúp ân cần,
Ủi an, săn sóc, đỡ nâng ngại gì.
Mẹ ơi, Mẹ thật từ bi,
Vì yêu nhân loại quản gì xác thân.
Xin cho con được tinh thần,
Kính yêu thờ Chúa ngàn lần hơn xưa.
Danh tham, vật chất, xin chừa.
Yêu thương nhân loại, vừa lòng Cha chung.
Gặp người phiền muộn khốn cùng,
Con đem đức ái hòa chung nỗi lòng.
Những người thay đổi bội vong,
Niềm tin đem đến thoát vòng ác gian.
Những người túng bấn cơ hàn,
Áo cơm chia sẻ con càng lưu tâm.
Mẹ ơi, Mẹ hãy góp phần,
Giúp con yêu mến tha nhân bằng mình.
Mai ngày trên chốn thiên đình,
Muôn người như một chung tình Chúa yêu.



Thứ ba: Đức Mẹ Sinh Chúa Giêsu





Qua bao ngày tháng cưu mang,
Âm thầm chịu đựng không than không phiền.
Ma-ri-a, Mẹ dịu hiền,
Vâng lệnh hoàng đế đến miền quê xưa.
Để khai tổ phụ kế thừa,
Bao nhiêu hàng quán không chừa một nơi.
Thể hiện lời Đức Chúa Trời,
Hang lừa máng cỏ Ngôi Lời sinh ra.
Than ôi, Thiên Chúa là Cha,
Tác thành trời đất không nhà nương thân.
Yêu thương lòng Mẹ phân vân,
Nơi nào xứng đáng dành phần cho con.
Khắp nơi đất bụi đá mòn,
Đặt con trong máng cỏ non làm giường,
Dạt dào nhìn Chúa yêu thương,
Ngai trời lìa bỏ, xuống nương gian trần.
Cuộc đời Mẹ thật thanh bần,
Kết hợp với Chúa âm thầm an vui.
Đời con sôi nỗi ngược xuôi,
Lo âu vật chất đánh mùi lợi danh.
Lòng tin yêu Chúa mong manh,
Sướng vui thể chất con đành quên Cha.
Mẹ ơi, lòng Mẹ hải hà,
Giúp cho con mọn bê tha bỏ chừa.
Gục đầu bên Mẹ xin thưa:
Mẹ ơi ban sức con chừa lợi danh,
Một lòng yêu Chúa chân thành,
Hết lòng hết dạ, trung thành không ngơi.
Ước mong cuộc sống đời đời,
Như lời Chúa hứa: Quê trời Chúa ban.


Thứ Tư: Đức Mẹ Dâng Chúa Vào Đền Thánh





Luật xưa Chúa muốn toàn dân,
 
Trẻ nam đến tuổi hiến dâng cho Ngài.
Vâng lời, từ sớm ban mai,
Mẹ đem Con Chúa đường dài vượt qua,
Đền thờ Thiên Chúa nguy nga,
Mẹ dâng con Mẹ lên Cha nhân lành.
Si- Mong từ lúc bình sanh,
Luôn trông cứu Chúa lòng thành chờ mong.
Hai tay ôm Chúa vào lòng,
Ông đà tiên đoán: Lưỡi đòng đâm thâu,
Xót xa lòng Mẹ lo âu,
Xin vâng thánh ý đương đầu nguy nan.
Mẹ ơi, cuộc sống trần gian,
Bao nhiêu khổ nhục muôn ngàn tai ương.
Xin vâng ý Chúa tình thương,
Khiêm nhường vâng phục theo đường Mẹ đi
Ngước nhìn lên Mẹ từ bi,
Xin cho con được kiên trì xin vâng.


Thứ Năm: Đức Mẹ Tìm Được Đức Chúa Giêsu




Ba ngày lạc mất con thơ,
Lòng Mẹ đau đớn bơ phờ tìm con.
Xót xa lòng Mẹ mỏi mòn,
Kiếm tìm khắp chốn, mong con từng giờ.
Mẹ đành trở lại đền thờ,
Hy vọng độc nhất còn chờ đợi chi.
Đến nơi Mẹ thấy những gì?
Giêsu con Mẹ uy nghi cùng bàn,
Hợp cùng thày cả cao sang,
Lắng nghe, đối đáp lời vàng Cha chung.
Ngạc nhiên mừng rỡ khôn cùng,
Mẹ thời vui sướng trùng phùng con yêu.
Mẹ ơi, nhân loại thật liều,
Kiêu căng, ích kỷ, lắm điều tà gian.
Lánh xa Thiên Chúa vinh quang.
Tự tìm bóng tối, gian nan ẩn mình.
Mẹ ơi, Mẹ hãy thương tình
Giúp con trọn nghĩa ân tình Chúa thương.
Những khi thất tín bất lương,
Giúp con tìm lại tình thương Cha hiền.
Mẹ ơi tình Mẹ vô biên,
Xin cho con được trung kiên lòng thành.


viphương

photo
The Transverberation of Saint Teresa

Today August 28, is a feast day of St. Teresa Transverberation
“I saw an angel beside me toward the left side, in bodily form…He was not very large, but small, very beautiful, his face so blazing with light that he seemed to be one of the very highest angels, who appear all on fire. They must be those they call Cherubim…I saw in his hands a long dart of gold, and at the end of the iron there seemed to me to be a little fire. This I thought he thrust through my heart several times, and that it reached my very entrails. As he withdrew it, I thought it brought them with it, and left me all burning with a great love of God. So great was the pain, that it made me give those moans; and so utter the sweetness that this sharpest of pains gave me, that there was no wanting it to stop, nor is there any contenting of the soul with less than God”. (St. Teresa, Life…Chapter 19).
And October 15, is the feast of St Teresa of Avila, and this detail of Bernini's sculpture of her Transverberation is in the church of Santa Maria della Victoria in Rome.



Ngọn Lửa Hồng

Giêsu ơi!
Lửa hồng Thầy đổ vào tim,
Lòng con ngây ngất, hồn chìm yêu thương!
Thôi rồi! con đã vấn vương
Mối tình say đắm, yêu thương mặn nồng .....
Con không còn thấy mùa đông,
Quanh năm chỉ thấy màu hồng Tình Yêu.
Con yêu, yêu cả gió chiều
Vì nghe trong gió có Thầy tỉ tê…
Ô hay! Ai buộc lời thề
Mà con vẫn muốn ước thề yêu đương ..
Con đi trăm nhớ ngàn thương
Con về hối hả, sợ lương tâm buồn
Con cười khi thấy Người vui
Con đau nhác thấy người thương chau mày!
Con say - ừ nhĩ – con say
Say Lời Ánh Sáng, say đời Phúc Âm
Thầy ơi! ca khúc tri âm,
từng hơi con thở, từng lời con ghi,
bài Thơ chan chứa tình si,
và đời con nữa, con dâng lên Thầy!


Đông Khê

Trầm Thiên Thu: Nhỏ Nhoi Đèn Chầu (thơ)



NHỎ NHOI ĐÈN CHẦU

Con mong làm ngọn đèn chầu
Ngày đêm bên Chúa sớm chiều thức canh
Dù đèn con lửa mong manh
Tin yêu le lói, chông chênh, chập chờn
So cùng người khác, chẳng hơn
Lửa con kém nóng, kém nồng, Chúa ơi!
Nhưng khao khát Thánh Thể Ngài
Chỉ mong kết hiệp từng giây chuyện trò
Đời con trăm mối tơ vò
Lửa con leo lét, lu mờ lắm thôi
Xin thương khêu sáng, Chúa ơi!
Để con tiếp tục nhỏ nhoi đèn chầu

TRẦM THIÊN THU
Saigon, 26-8-2011

Thursday, August 25, 2011

Viphương: Tình Yêu (thơ)



TÌNH YÊU

Tình yêu sức sống đầu đời,
Tình yêu sâu thẳm tuyệt vời người ơi.
Tình yêu như thể biển khơi,
Tình yêu động lực cho người dấn thân.
Tình yêu cuộc sống nhân trần,
Tình yêu êm dịu âm thầm biết bao.
Tình yêu huyền diệu thanh cao,
Tình yêu ngọt lịm người nào hy sinh.
Tình yêu hãy sống quên mình,
Tình yêu như Chúa liều mình cho ta.
Tình yêu Thiên Chúa đậm đà,
Tình yêu Thiên Chúa mặn mà trao ban.
Tình yêu Thiên Chúa bình an,
Cho người thiện chí, gian nan cõi đời.


viphương

Trầm Thiên Thu: Mùa phượng vĩ (chuyện ngắn)

MÙA PHƯỢNG VĨ



Thủy Phượng ngồi bàn phía trước tôi. Cô bé khá xinh với mái tóc chảy dài ngang lưng, đôi mắt to và luôn mơ huyền (không hiểu sao tôi lại “ưa” mắt buồn con gái đến vậy!), đôi môi mọng đỏ, và hai bàn tay búp măng thon đẹp (tôi hay để ý tay người khác lắm, quái vạy đó!) – loại tay đẹp mà cố NS Trịnh Công Sơn mô tả: “Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao”.

Phượng học giỏi nhưng “tiết kiệm” lời nói. Không biết có phải người giỏi thì thường có vẻ “lạnh” như vậy hay không! Thấy vậy tôi đâm… “ớn”. Tôi thường ngồi “lì” phía sau huýt sáo hoặc hát nho nhỏ những “mẩu” nhạc “nặng mùi” một chút. Phượng vẫn bình chân như vại, coi như không có chuyện gì xảy ra và không hề ảnh hưởng hòa bình thế giới. Không “ép-phê” chút nào! Tôi chơi luôn “liên khúc”. Vô phương. Người gì mà “linh hồn tượng đá” đến thế cơ chứ! Có những khi tôi phải đành “từng bước từng bước thầm” xuống căn-tin làm ly trà đá cho hạ nhiệt. Sốt tới hơn 40OC cơ đấy! Nếu là thể bệnh thì phải lo cấp cứu rồi.

MƯA HOÀI NIỆM

Thơ: Vũ Thủy

Ngõ liêu xiêu thấp thoáng đón mưa về
Ngoài hiên vắng ít mây chiều tim tím
Lòng trống trải ôm bao nhiêu kỷ niệm
Em ngả người đón lấy những hạt mưa
Ôi, ấm áp nghe mưa xưa hoài niệm
Những nụ hôn còn ướt đậm môi mềm
Trên vách nhỏ chiếc dù buồn ngơ ngác
Đợi chờ ai đưa dẫn lối ai đi
Nhớ làm chi những chiều mưa nặng hạt
Buổi chiều nay ngõ nhỏ buồn tê tái
Chẳng thấy ai đi, chẳng thấy ai về
Mây có về xin gởi chút dư âm
Những chiều mưa râm sóng bước bên người.

Wednesday, August 24, 2011

TÌNH THƠ

Hòa cùng chị Vi Phương, tiếc nuối kỷ niệm xưa :

TÌNH THƠ
Hạ về xao xuyến thuở tình thơ
Phượng nở ,ve kêu mãi chẳng chờ
Ánh mắt vu vơ vương trí tưởng
Giọng cười trong trẻo ngỡ tai mơ
Giận hờn vụng quá thời non trẻ
Nuối tiếc sao đâu tuổi dại khờ
Trời đỏ hong hồng xâu kỷ niệm
Tình xưa như tự đính thêm nơ !
CAO BỒI GIÀ
25-08-2011

Tuesday, August 23, 2011

Vi Phương: Tình Chờ (thơ)



Tình chờ

Giọt sầu ướt hoen mi.
Sao người nỡ ra đi
Quay mặt âm thầm khóc
Tình yêu, đến làm gì!!

Cành phượng  anh trao
Tình yêu sắc thắm màu
Năm nào, sân trường cũ
Giờ đây, ở phương nao?

Nhìn hàng phượng năm xưa 
Nhớ thương mấy cho vừa.
Chiều nay trong cô quạnh 
Lệ hòa theo cơn mưa!

Trăng buồn chiếu qua song,
Trời xanh thấu nỗi lòng?
Khát khao niềm hạnh phúc
Nhưng đời vẫn long đong...

Ai ngăn dòng lệ rơi?
Ai vá lại mãnh đời?
Tình chờ, chờ đợi mãi
Yêu người mãi khôn ngơi...


Vi Phương

Trầm Thiên Thu: Dấn thân (thơ)

DẤN THÂN
(CN XXII TN/A – Mt 16:21-27)

Đức Giêsu Kitô
Cho các môn đệ biết
Người phải đi Gia-liêm (*)
Phải chịu nhiều khổ nhục
Do thượng tế, kỳ mục
Và kinh sư gây ra
Người bị họ giết chết
Sống lại ngày thứ ba
Phêrô kéo Người ra
Và ghé tai nói nhỏ:
“Xin Thiên Chúa xót thương
Đừng để Thầy như thế!”
Chúa quay nhìn Phêrô:
“Này Satan, ma quỷ
Lui ra sau ngay đi!
Anh cản Thầy vậy hả?
Tư tưởng anh như thế
Không phải Ý Chúa Trời
Mà là ý loài người
Không hiểu biết chi cả!”
Người nói với môn đệ:
“Ai muốn bước theo Thầy
Từ bỏ chính mình vậy
Vác thập giá theo Thầy
Ai đó sẽ bị mất
Nếu cứu mạng sống mình
Ai liều mạng hy sinh
Sẽ tìm được mạng ấy
Được cả thế giới này
Mà thiệt mất mạng sống
Thì cũng chỉ là uổng
Nào có ích lợi chi?
Người ta sẽ lấy gì
Mà đổi lại mạng sống?
Vì Con Người ngự đến
Trong vinh quang tuyệt vời
Của Chúa Cha chí thiện
Với chư vị thiên thần
Chính Người sẽ thưởng phạt
Xứng với việc họ làm”

Lạy Thiên Chúa chí nhân
Xin giúp con can đảm
Không bao giờ vô cảm
Nhưng sẵn sàng dấn thân
Đau khổ vẫn ngập tràn
Dọc ngang suốt cuộc sống
Với đức tin sống động
Cùng Chúa vác thập hình
TRẦM THIÊN THU
(*) Giêrusalem

Wednesday, August 17, 2011

ĐÔI DÉP 2

Chuyện tình ta tựa như đôi dép
Trời đã cho trọn kiếp bên nhau
Hai bên bổ túc cho nhau
Sang hèn,vinh nhục,cùng nhau sống đời
Hai chiếc dép có đôi, có cặp
Chẳng bao giờ vắng mặt, bên nhau
Nẻo đường xuôi ngược chung vai
Thảm mềm, đá sỏi đường dài vượt qua
Cùng chia nhau sức mà chân bước
Rồi cùng mòn, cùng bước như nhau
Nhục vinh cũng chẳng phụ nhau
Phận mình đã phải nhờ nhau suốt đời
Nếu một chiếc lỡ rơi,lỡ mất
Thay thế nào cũng chắp vá thôi
Dẫu nhìn chẳng khác một đôi
Nhưng chân vẫn biết một đôi bất toàn
Giống như mình bất an lúc vắng
Lòng chơi vơi thiếu vắng một bên
Dẫu rằng có chốn thế duyên
Nỗi sầu, nỗi nhớ chênh vênh không rời
Luôn vô tư, không rời nửa bước
Quyết lòng thề,giao ước kết duyên
Mà lòng chung thủy như nguyên
Đường ngang, ngõ dọc đi liền bên nhau
Cùng chia nhau bụi trần khắp chốn
Hữu và tả, yên ổn hai bên
Bổ sung nghịch phách, mà yêu
Lối chung vẹn nghĩa ,một điều keo sơn
Hai mà một, kép đơn lặng bước
Và đơn côi, dừng bước kết đời
Một thì vô nghĩa thật rồi
Trơ vơ, trơ trọi giữa đời hư vô !
CAO BỒI GIÀ


Trầm Thiên Thu: Tình Mẫu Tử (Chuyển ngữ & Phóng tác)

TÌNH MẪU TỬ

Chính sự hiện diện của nó trên cõi đời này đã trở thành vấn đề khi nó biết mình không là con ruột của mẹ. Nhưng vụ nổ bom ở nhà ga đã cho nó câu trả lời mới khiến nó suy nghĩ lại…
Nó lật những trang album hình của mẹ và nó mỉm cười. Cuốn album đã để trong rương từ lâu. Chiếc rương là kho báu và album là vật quý. Ba nó trông trẻ quá, nó nghĩ vậy khi lật cuốn album, và lại nhìn rất khác với mái tóc xoăn. Bây giờ ba nó hói đầu. Nó nhìn mẹ và mỉm cười. Mẹ có vẻ nhỏ nhắn. Ba mẹ trông thật xứng đôi. Nó chú ý một tấm hình. Đó là hình đứa bé ngồi trong lòng mẹ. “Ai đây nhỉ?”, nó thắc mắc. Rồi nó hỏi bà, vì bà là ngừơi duy nhất có câu trả lời. Bà nhìn tấm hình và nói: “Sao, con đó mà”. Nó bật cười: “Bà mờ mắt rồi, sao có thể là con được? Đây là album hình đám cưới của mẹ con mà Nội!”. Nó thấy mặt bà khác hẳn, kiểu như ba vậy!
Không khí im lặng nặng nề. Nó nhìn Swati, em gái kém nó 5 tuổi, giống mẹ như đúc – từ vóc dáng, mái tóc, tới nước da, đôi mắt. Nó lại nhìn Arjun, giống ba như hai giọt nước. Còn nó thì khác hẳn, không giống ba cũng chẳng giống mẹ. Nó nghĩ: “Mình đó sao? Nó nức nở, vừa nói vừa chạy ra khỏi phòng: “Con không là con ruột của mẹ. Con là con nuôi, phải không?”.
Mẹ nó gọi: “Leena, nghe mẹ nói nè”. Nó vào phòng đóng chặt cửa lại. Giọng mẹ nó tha thiết: “Leena, mở cửa ra đi con”. Nó thu mình trên giường, úp mặt vào gối đầu và nức nở khóc. “Leena, nghe mẹ nói đi con. Ai nói con không phải là con của mẹ?”. Nó nghe mẹ nói Arjun leo lên sân thượng nhìn vào lỗ thông gió. Arjun leo lên xem rồi nói: “Chị ấy nằm trên giường và khóc”. Nghe tiếng mẹ đầy lo lắng, nó đoán mẹ sợ nó sẽ làm điều dại dột – tự tử chẳng hạn.
Ba đập cửa gọi: “Leena, nghe ba nói, con là con của ba mà, con không là con nuôi”. Có thể ba nói sai – nó chợt nghĩ vậy. Nó nghe bà nội nói: “Mẹ nghĩ đến lúc phải cho Leena biết sự thật”. Nó nghe giọng ba đổi khác: “Con là con gái của anh của ba, người đã chết vì tai nạn xe hơi”.
Nó cảm thấy đau lòng như bị ngàn kim châm. Nó là đứa trẻ mồ côi. Nó không còn hy vọng gặp lại cha mẹ ruột nữa. Nó cô độc trong thế giới này. Nó nghĩ đến tấm hình lớn treo nổi bật trên tường ở phòng khách. Nó nghĩ đến mẹ, người đàn bà trong tấm hình có đôi mắt sáng. Mẹ nó. Còn người đàn ông có mái tóc xoăn và đôi mắt hiền hậu. Ba nó. Nó không biết gì về họ, chỉ biết họ đã chết trong một vụ tai nạn giao thông.
Nó hét lên: “Không ai cho tôi biết sự thật suốt 18 năm qua. Tôi sẽ không tha thứ”. Ba nói khẩn khoản: “Leena, ba lấy vợ sớm vì bà và ba không thể nuôi con một mình, con cần tình thương của mẹ”. Mẹ nói thêm: “Mẹ nhớ tất cả. Mẹ nuôi con từ lúc con một tuổi. Con khác hẳn với Swati và Arjun mà”. Mặt mẹ tái nhợt. “Đừng lo nghĩ, chúng ta sẽ nói chuyện này sau. Con ra ăn tối và cùng nói chuyện”. Nó nói: “Con không đói. Con muốn ở một mình. Hãy để con yên”. Nó biết mẹ nó đau lòng. Nó nghe bà nội nói: “Cứ để nó yên, ngày mai mình sẽ nói chuyện”.
Nó khóc. Nước mắt đầm đìa. “Con có bao giờ thấy khác với Swati và Arjun không?”, mẹ nó hỏi. Nó nghĩ đến sinh nhật Arjun, nó đã xin mẹ cho thêm miếng bánh sô-cô-la. Mẹ nói: “Hết rồi”. Nhưng rồi nó thấy mẹ cho Arjun miếng bánh sô-cô-la. Nó nghĩ: “Mẹ cưng Arjun vì nó là con trai”. Bây giờ nó biết rõ hơn.
Đêm đó nó nằm ì trong phòng – đói, cô đơn và rất buồn. Mẹ đem cơm và năn nỉ nó ăn. Nó nhất định không mở cửa. Nó suy nghĩ nhiều và cầu nguyện nhiều. Nó tin Thiên Chúa quan phòng và lo liệu mọi sự. Có thể cuộc đời nó không êm ả như người khác nhưng chắc chắn không ngoài Thánh Ý Thiên Chúa. Tuổi mới lớn còn bồng bột, yếu đuối, và ích kỷ. Sáng hôm sau, nó dậy rất sớm, cho quần áo vào túi xách, lấy mấy cái bánh sanwich và ra khỏi nhà.
Nó phải đi. Nó nhủ thầm: “Mình không biết đi đâu”. Nó chợt nghĩ đến cô em của ba ở Allahabad. Nó mua vé tàu đi Allahabad. Tàu sẽ chạy sau ba giờ nữa. Nó đến sạp báo mua vài tờ. Nó sẽ ngồi im trên tàu và đọc báo để giết thời gian.
Một tiếng nổ lớn. Tai nó như ù đi. Nó ngửi thấy mùi cháy và nó nhìn thấy máu. Nó bị thương ở chân, máu chảy nhiều. Nó không biết bị đứt động mạch hay tĩnh mạch. Nó thấy choáng váng. Nó nghe thấy tiếng chân người ta đang chạy. Theo phản xạ, nó chạy xuống xe. Có nhiều người chết và bị thương, họ ôm vết thương và kêu la. Nó ngồi trên thảm cỏ, xé chiếc khăn để buộc vết thương. Nó biết mình còn sống.
Nhiều cảnh sát xuất hiện khắp sân ga. Nó nghe tiếng hú xe cứu thương đang đến. Những người bị thương được đưa đi cấp cứu. Nó nghĩ cuộc sống quá mong manh nhưng quý giá. Mới hôm trước nó muốn chết để về cõi vĩnh hằng với cha mẹ. Sau vụ đánh bom, nó thấy mình may mắn còn sống sót.
Chết là hết. Nó thương những người vừa chết. Nó nghĩ có thể là chết còn hơn cụt chân, cụt tay. Sống như vậy thật khổ. Hình ảnh những người cụt chân tay cứ ám ảnh nó. Nó còn may mắn, thực sự may mắn vì chỉ bị thương nhẹ ở chân.
Vài phút trước nó nghĩ đến mẹ cưng Arjun. “Nhưng Arjun nhỏ hơn mình 8 tuổi mà”, nó nghĩ. Mẹ chỉ cưng con trai thôi. Nó luôn ám ảnh ý nghĩ đó. Nó lớn hơn Arjun 8 tuổi và hơn Swati 5 tuổi. Cha mẹ đã chờ nó lớn rồi mới có con riêng. Nó chưa bao giờ nghĩ mình không phải là con ruột. Nó vẫn gọi mẹ. Nó muốn ngược thời gian, thèm nghe giọng nói của mẹ.
Nó nghe có tiếng nói: “Tôi muốn vào”. Ai đó nói: “Không được. Mới có vụ nổ bom. Không ai được vào lúc này”. Tiếng mẹ nó gọi: “Leena, con ở đâu?”. Cảnh sát hỏi: “Con chị ở đây sao?”. Nó lại nghe tiếng ba: “Chúng tôi không biết”. Cảnh sát nói: “Chúng tôi đã đưa những người chết và bị thương tới bệnh viện. Anh chị nên đến đó tìm”.
Ba nói: “Mình đi. Không biết Leena có đến đây hay không. Có thể nó đã về nhà. Thôi mình về nhà xem sao”. Mẹ nói: “Con gái mình ở đây mà”. Giọng mẹ rất thảm não. Linh cảm đã đưa mẹ tới nhà ga, mẹ biết Leena chưa về nhà.
Ba nói với mẹ: “Ở đây không an toàn. Có thể xảy ra nổ bom nữa. Mình về nhà đi em”. Mẹ cương quyết: “Em nói rồi, con mình có ở đây mà”. Từ xa, nó vẫn thấy nét mặt hằn những vết đau khổ của mẹ…
Nó nghĩ đó là khuôn mặt đẹp nhất trên đời. Tình mẫu tử không chỉ được kết nối bằng huyết thống mà nó linh cảm có điều gì đó kỳ diệu hơn. Nó hạnh phúc được chia sẻ mối liên kết đó với mẹ.
Nó đứng dậy và chạy tới ngả vào vòng tay mẹ. Nó bật khóc vì hạnh phúc: “Mẹ ơi, con muốn về nhà”. Hai mẹ con khoác tay nhau về nhà, vừa đi vừa lần hạt để tạ ơn Thiên Chúa và Đức Mẹ đã giữ gìn Leena bình an và kịp hiểu thế nào là tình mẹ. Quả thật, tình mẫu tử luôn kỳ diệu! Cảm tạ Thiên Chúa đã sinh ra những người mẹ để những đứa con được tận hưởng niềm hạnh phúc ngọt ngào và vô tận. Hạnh phúc thay những ai còn mẹ, nhưng bất hạnh thay những ai đã mất mẹ. Thật vậy, mất cha là một lần mồ côi, nhưng mất mẹ là bảy lần mồ côi!
Người mẹ chính là hiện thân của Thiên Chúa, là thiên anh hùng ca Lòng Chúa Thương Xót, đồng thời cũng thể hiện chính Hiền Mẫu Maria và Hiền Phụ Giuse. Trọn đời xin tạ ơn Chúa, Đức Mẹ Maria và Đức Thánh Giuse!

TRẦM THIÊN THU (Chuyển ngữ và phóng tác theo truyện đăng trên Australian Women’s Weekly)