Thơ: Vũ Thủy
Ngõ liêu xiêu thấp thoáng đón mưa về
Ngoài hiên vắng ít mây chiều tim tím
Lòng trống trải ôm bao nhiêu kỷ niệm
Em ngả người đón lấy những hạt mưa
Ôi, ấm áp nghe mưa xưa hoài niệm
Những nụ hôn còn ướt đậm môi mềm
Trên vách nhỏ chiếc dù buồn ngơ ngác
Đợi chờ ai đưa dẫn lối ai đi
Nhớ làm chi những chiều mưa nặng hạt
Buổi chiều nay ngõ nhỏ buồn tê tái
Chẳng thấy ai đi, chẳng thấy ai về
Mây có về xin gởi chút dư âm
Những chiều mưa râm sóng bước bên người.
Hình ảnh "mưa rơi gợi nhớ kỷ niệm" thật quen thuộc thân thương làm sao! Hầu như một định luật tâm lý thì phải? Thường ai trong chúng ta nhìn mưa rơi mà không thấp thoáng ẩn hiện một vài hình ảnh kỷ niệm của dĩ vãng, và đa số là những kỷ niệm về tình cảm: vui cũng có, buồn cũng nhiều, sung sướng, đau khổ...nhưng có lẽ không hề nhạt nhòa theo dòng nước.
ReplyDelete...
"Ôi, ấm áp nghe mưa xưa hoài niệm
Những nụ hôn còn ướt đậm môi mềm"
...
" Buổi chiều nay ngõ nhỏ buồn tê tái
Chẳng thấy ai đi, chẳng thấy ai về"...
Những câu thơ trên thật ấn tượng với Mưa Chiều Kỷ Niệm.
Cám ơn Vũ Thủy nhiều.
Rất mến,
CT
Mưa là hình ảnh mang lại nhiều kỷ niệm. Đem lại cho hồn thi sĩ nhiều mộng mơ.
ReplyDeleteEm nhớ hồi còn nhỏ không hiểu vì lý do gì, em vừa đi đường về nhà, nhà ở thì rất xa xăm không áo mưa không gì che thân, vừa đi vừa tuổi phận, Rồi tự nhiên khóc, những giọt nước mưa và nước mắt hoà chung, chẵng ai biết mình khóc. Trời với em cùng khóc chung....
HBTT
Ngõ liêu xiêu thấp thoáng đón gió về
ReplyDeletengoài hiên vắng ít mây chiều tim tím
lòng trống trải ôm bao kỷ niệm
em ngả người đón lấy những lá mưa
............................
thép hòa phát | thép hộp mạ kẽm