Thursday, September 30, 2010

THU ƠI!

Cứ độ thu về, em lại đến
Bàn chân em nhẹ lướt dưới trời mây
Hơi thở em đong đầy trong cơn gió
Giọng em cười như có tiếng suối reo
Thật khẽ khàng, em bước vào heo hút
Ngắm lá vàng rơi tiêng tiếc thuở còn xanh. . .

Em vừa đến cả đất trời tươi mát
Bầu trời cao hơn, bát ngát hơn
Rừng trút lá, cánh đồng mơn man gió
Đây đó, em thơ cắp sách đến trường
Hương cốm mới dẻo tay người giã gạo
Có mưa rơi thánh thót dạo dương cầm
Thả tâm hồn người thi sĩ vào thơ
Thu ơi, em làm ta xao xuyến!

Em chợt đến rồi chợt đi quyến luyến
Mùa gặt xong bỏ gốc rạ chơ vơ
Trời xanh lơ mây trắng chảy lững lờ
Bờ hồ cỏ vẫn êm gót chân người câu cá
Ta ngồi dưới gốc cây nhặt lá úa đếm thời gian
Thu ơi, em là cả không gian tĩnh lặng
Ta viết tặng em lời ngợi ca: “Trẻ mãi không già!”

25/9/2010
Vũ Thủy

Wednesday, September 29, 2010

KÍNH MỪNG THÁNH NỮ TÊ RÊ SA HÀI ĐỒNG

Đây đóa Hồng Nhung của Chúa Trời
Hào quang Chúa tặng rạng ngời ngời
Mười lăm tuổi ngọc nương Nhà Chúa
Hai bốn xuân xanh ngự Nước Trời
Đức hạnh khiêm nhu năng mọi lúc
Tinh thần truyền giáo trải muôn nơi
Kính mừng bổn mạng, con dân Việt
Khiêm hạ hy sinh học đức Người
C.B.G.

TIẾNG GỌI YÊU THƯƠNG - Lời và Nhạc: HIỂN PHƯỢNG

TRƯNG NỮ VƯƠNG - GIUSE SƯỚNG.

Bài dự thi viết về Hai Bà Trưng của anh GIUSE SƯỚNG.

TRƯNG VƯƠNG VÀ PHỤ NỮ VIỆT .

Trên ngọn sóng ta mặc thuyền trôi giạt
Lắng nghe lòng dào dạt những âm ba
Hai ngàn năm quá khứ tưởng trôi xa
Bỗng vụt chốc kéo về như thác lũ .

Đây Hát Giang , dòng xanh xưa muôn thuở
Nước từ nguồn vẫn lặng lẽ ra khơi
Mà ta nghe bao tiếng thét rợn trời
Làm sôi sục trong tim dòng máu Việt .

Đây sông Hát nghìn xưa còn in bóng
Đôi Quần Thoa không tiếc tuổi thanh xuân
Trên Hát Giang lập thệ phất cờ vàng
Giành tự chủ nước non dòng Hồng Lạc .

Lời hiệu triệu toàn dân đồng hưởng ứng
Kéo nhau về từ lũ lượt , ba châu
Bao hồng nhan vì nợ nước quên mình
Kìa Thánh Thiên , nọ Hồ Đề , Bát Nạn…

Nào Lê Chân , Lê thị Hoa , Nàng Nội…
Quyết một lòng phò nhị vị Trưng Vương
Đem má đào liều thử với giáo gươm
Viết nên trang sử hùng nòi giống Việt .

Quân Trưng vương ầm ầm như thác đổ
Hướng giặc thù hào khí ngút trời cao
Đoàn nữ quân tựa thiên tướng binh trời
Cuốn phăng đi mọi lũy đồn Hán giặc .

Quân ta tiến , đám giặc lùi hỗn loạn
Sáu lăm thành cuốn gói chạy hoang mang
Hai thớt voi , hai vương nữ đi đầu
Cùng kéo đến vây Luy Lâu nghèo ngặt .

Đầy khiếp hãi , bỏ thành , Tô Định chạy
Cắt cụt râu , trà trộn giữa tàn binh
Kể từ đây quét sạch bóng quân thù
Giang sơn Việt gồm thâu về một mối .

Nước độc lập toàn dân lòng phấn khởi
Tôn hai Bà làm hoàng đế nước Nam
Hạnh phúc , ấm no , thịnh trị , thanh bình
Đôi Quần Thoa viết một trang oanh liệt .

Thua nhục nhã Đại Hán thù nòi Việt
Mất hai năm rèn sĩ tốt luyện binh
Dấy can qua sai Mã Viện gian hùng
Sang xâm lược Giao Châu thêm lần nữa .

 TRƯNG NỮ VƯƠNG  .

      Con tuấn mã miệng sùi ra một đám bọt trắng , nó loạng choạng khuỵ đầu gối xuống ném hai chị em trên nền đất mấp mô đầy sỏi đá rồi nằm luôn không dậy nữa , nó đã kiệt lực ! Trưng Trắc và Trưng Nhị cũng chẳng hơn gì nó . Hai nàng đã bôn tẩu suốt đêm , vừa đánh vừa chạy . Suốt từ Cấm Khê đến đây , quân Đông Hán bám theo hai Vương Nữ như bóng với hình , tiếng hò la , tiếng khí giới va chạm đinh tai nhức óc . Quân tuỳ tùng kẻ chết , người bị bắt cứ hao dần . Bây giờ chỉ còn lại hai Vương Nữ , ngay cả con tuấn mã ,niềm hy vọng đào thoát cuối cùng để mong ngày phục quốc cũng chẳng còn ! Tiếng quân reo đã gần , Trưng Trắc gượng dìu em gái đứng dậy . Hai Vương chợt nhận ra mình đã yếu lắm ! Khắp mình thương tích , chiến bào tơi tả nhuộm đầy máu của quân thù và của chính mình . Đã không còn đường chạy nữa ! Thì ra , ngựa quen đường cũ , con tuấn mã trong đêm tối chạy bạt mạng đã đưa hai nàng trở lại cái gềnh cao của Hát Giang , nơi mà ba năm trước hai nàng đã lập đàn tế cáo trời đất , lập thệ cùng non sông . Anh hùng
mạt lộ !
       Trưng Trắc ngửa mặt nhìn trời , những tia sáng bình minh trên sông quê hương mới
đẹp làm sao . Đây chắc chắn là lần cuối cùng trong đời nàng còn nhìn được ánh bình minh ! Vương Nữ chớp đôi mắt đẹp cho màn lệ đang ứa đầy chảy thành dòng trên đôi gò má thanh tao đã xạm đen vì chinh chiến . Bỗng dưng , nàng thấy mình yếu đuối quá !
phải chi trong giây phút này nàng được ngả đầu lên bờ vai to lớn và rắn chắc của Thi
Sách : “Ôi Thi Lang , thiếp đã không trả được thù cho chàng rồi ! Nhưng thiếp đang đến với chàng đây . “
             - Chị ơi , bình minh đẹp quá !
          Trưng Trắc quay lại nhìn em gái , trên gương mặt đẹp cao quý của Trưng Nhị ánh lên nét ngây thơ của người thiếu nữ chưa biết đến tình yêu gái trai khiến nàng xúc động . Trưng Trắc an ủi em mình :
             -  Chị tin chắc chắn quê hương rồi sẽ sớm có bình minh!
           Ngay lập tức , lời đáp trả nàng là tiếng vó ngựa và tiếng quát thét của quân giặc ,
Chúng đã đến ! Trưng Trắc đẩy em gái ra sau lưng mình như muốn che chở cho em nhưng Trưng Nhị đã giằng ra và hiên ngang đứng bên cạnh chị . Tên bách phu trưởng
cầm đầu toán quân quay lại quát thuộc hạ :
             - Phải bắt sống chúng cho ta .
           Lũ giặc hò reo đáp lời chỉ huy , chúng chĩa mũi giáo  về phía hai nàng và xiết chặt vòng vây từ từ . Trưng Nhị khoa thanh kiếm đã bị mẻ nhiều chỗ lên nửa vòng thủ thế , nàng nhớ lại Nữ soái Lê Chân đã bị loạn kiếm băm thây trong vòng vây trùng điệp tối qua của giặc mà sục sôi cơn hận . Trưng Trắc phóng người về phía trước , ánh kiếm loang loáng quét một vòng với khí thế mãnh liệt khiến lũ giặc hoảng kinh phải thối lui . Cánh tay cầm kiếm của Vương Nữ run lên bần bật , nàng than thầm trong bụng : " ta đã kiệt sức rồi ! ".
         Lũ giặc vẫn chưa dám tiến lên , chúng biết sự kiêu dũng và võ nghệ tuyệt luân của hai nàng . Tên bách phu trưởng luôn mồm hò hét , đốc thúc binh sĩ tiến lên . Trưng Trắc liếc nhìn em gái , bắt gặp ánh mắt của Trưng Nhị , hai chị em tình cảm tương liên , ý hợp tâm đầu , cùng quát to một tiếng ném thẳng hai thanh kiếm về phía quân giặc , rồi quay lưng nắm tay nhau gượng sức tàn chạy vài bước và gieo mình từ gềnh đá xuống dòng nước xanh thẫm . Đôi Quần Thoa quyết không để tấm thân ngàn vàng của mình rơi vào tay giặc ! Dòng sông Hát dang tay ôm gọn nhị Vương , che chở cho hai nàng  . Con sông đã không biết nhờ sự tuẫn tiết của hai nàng thiếu nữ xuân xanh mà tên tuổi của nó về sau vang bóng mãi . Bao lâu nước Việt còn , người ta sẽ mãi kính cẩn gọi hai nàng là hai Bà ,
và con sông được vinh dự lây vì đã gắn liền với hai Bà .
Trên ngọn sóng chiều nay vang tiếng hát
Tích oai hùng Trưng Nữ thuở ngàn xưa
Đem má đào đền nợ nước non thiêng
Dìm xuân sẳc giữa dòng xanh sông Hát   .
----------------------------------------

NẾU CHỈ CÒN MỘT NGÀY ĐỂ SỐNG - Chia Sẻ của Trầm Thiên Thu.

NẾU CHỈ CÒN MỘT NGÀY ĐỂ SỐNG ?

            Nếu chỉ còn một ngày để sống…, tôi sẽ phản ứng thế nào và sẽ làm gì? Quả thật, đó là một giả-thuyết-thực-tế, một cái “nếu” rất thật, thật đến nỗi điều đó có thể xày ra bất kỳ lúc nào, thậm chí là ngay bây giờ, dù bạn mới vài tuổi hoặc xấp xỉ… trăm tuổi!
            Tình cờ nghe ca khúc “Nếu chỉ còn một ngày để sống” của Hoài An – nhạc sĩ ngày xưa đã cao niên, trong một chương trình của Paris By Night, tôi thực sự xúc cảm cái “đẹp” đúng nghĩa ĐẸP ở trong đó về phương diện tích cực. Vâng, ca từ của ca khúc này đầy tính nhân bản, nguyên văn như sau:
            Nếu chỉ còn một ngày để sống, người đưa tôi về đến quê nhà, để tôi thăm làng xưa nguồn cội, cho tôi mơ… mơ tiếng mẹ cha. Nếu chỉ còn một ngày để sống, người cho tôi một khúc kinh cầu, người tôi thương êm ấm môi cười, cho con tôi bước đời yên vui.
            Nếu chỉ còn một ngày để sống, làm sao ta trả ơn cuộc đời, làm sao ta đền đáp bao người, nâng ta lên qua bước đời chênh vênh? Nếu chỉ còn một ngày để sống, làm sao ta chuộc hết lỗi lầm, làm sao ta thanh thản tâm hồn, xuôi đôi tay đi giữa hừng đông?
            Cho tôi như bóng mây, lang thang qua cõi này, cho tôi được ngắm sao trên trời giữa hương đồng cỏ nội. Cho tôi như khúc ca, bay đi xa rất xa, cho tôi được cám ơn cuộc đời, cám ơn mọi người. Cho tôi được sống trong tim người bằng những lời ca.
            Nếu chỉ còn một ngày để sống, muộn màng không lời hối lỗi chân thành? Buồn vì ai, ta làm ai buồn, xin bao dung tha thứ vì nhau. Nếu chỉ còn một ngày để sống, chợt nhận ra cuộc đời quá đẹp, phải chăng ta có lúc vội vàng, nên ra đi chưa được bình an?
            Giai điệu đẹp và ca từ cũng đẹp. Vâng, nếu chỉ còn một ngày để sống… Tôi chợt nhớ tới vị thánh “nhí” Saviô. Khi đang giờ chơi, Saviô được hỏi: “Nếu chỉ còn 1 giờ nữa con chết, thì con làm gì?”. Saviô đáp ngay: “Con vẫn tiếp tục chơi”.
            Thật tuyệt vời, vì đó là thi hành Ý Chúa trong hiện tại. Giờ nào việc nấy. Dù là việc đọc sách thiêng liêng hay đọc kinh, thậm chí là cầu nguyện, nếu không “đúng lúc” thì cũng vô nghĩa.
            Vậy đó, con người quá yếu đuối, quá nhỏ bé, dù là gì thì cũng không là gì cả! Tôi chỉ nói ra cảm nhận mà tôi khả dĩ chân nhận, tất nhiên không tránh khỏi tính chủ quan. Tôi biết tôi chỉ là số zero, một “số không” lớn nhất trong những “số không” khác. Đó là thực tế, dù rất có thể tôi không muốn… chấp nhận!
            Theo tôi, dù là ai thì trước tiên vẫn là con người, mà là con người thì cuối cùng cũng phải… chết! Đó là một thực tế vừa minh nhiên vừa mặc nhiên. Có sợ chết cũng không thoát chết. Giàu sang, danh vọng hoặc địa vị thế nào thì cũng “trắng tay” khi nhắm mắt xuôi tay. Vậy tại sao lại cứ tranh giành nhau? Phải chăng đó là ảo tưởng? Con người rất dễ ảo tưởng, càng “lớn” càng dễ ảo tưởng, càng dễ độc đoán. Nhưng người ta không dám… nhận!
   TRẦM THIÊN THU

Tuesday, September 28, 2010

THƠ TẶNG EM - THƠ CBG

Tuyệt quá Miên Ca ơi! CBG chưa thể họa lại bài xướng quá hay đó, vậy mà em đã xuất khẩu được những 2 bài, khâm phục thật đó !
Nhân dịp em dâng mình cho Chúa, CBG xin tặng em bài thơ:

Thêm bông Huệ trắng hiến dâng Trời
Xin Chúa giang tay đón trọn  đời
Xưa viết  thơ ca ca tụng Chúa
Nay dâng hồn xác phục vâng Người
Mến yêu Nhân thế ,lòng hoan hỉ
tín thác  Chúa Trời , dạ  thảnh thơi
Xin chúc anh em ơn bền đỗ
Câu kinh sớm tối góp chung lời.
          CAO BỒI GIÀ
          28-09-2010

ĐỐI LẬP & YÊU THƯƠNG - THƠ TRẦM THIÊN THU


ĐỐI LẬP và YÊU THƯƠNG

Có cả rừng phần mềm
Chương trình cũng không ít
Rồi phát sinh virus
Do chúng xung khắc nhau
Cuộc đời khác chi đâu
Mỗi con người một tính
Đâu phải là cái bánh
Bẻ ra xem rõ lòng
Xung khắc là chuyện thường
Nhưng xong rồi thì bỏ
Hận thù đừng giữ đó
Hãy tha thứ chân thành
Cuộc đời phải canh tân
Vi tính cần update
Chọn cách không đối lập
Để trung dung, hài hòa
Có khác nhau một chút
Để bù đắp lẫn nhau
Chỉ giống nhau một chút
Cũng đủ để thương yêu

TRẦM THIÊN THU

Sunday, September 26, 2010

TÌNH DÂNG HIẾN - Lời: LM BÌNH GIANG & VIPHƯƠNG, Nhạc: HIỂN PHƯỢNG

ÔNG CỤ YÊU THÁNH LỄ - Sr HOÀNG YẾN


ÔNG CỤ YÊU THÁNH LỄ

"Sau một thời gian đi vắng , tôi trở về nhà và ngẫu nhiên nhìn thấy một tấm thiệp có in hình Trái Tim Chúa Giêsu nằm trên bàn. Tôi tình cờ mở ra thì thấy hình ông cụ và tin buồn ông cụ đã qua đời cách đây 3 tháng . Chị tôi nói là cụ bị xe đụng khi trên đường đi Lễ, ông hưỡng thọ 85 tuổi. Tối đó tôi đã không ngủ yên vì hình ảnh của cụ, đời sống đẹp của cụ làm tôi hết sức ngưỡng mộ. Ông chính là chứng nhân cho Giáo Hội... "

Tám năm rồi tôi rời xa phố cũ
Thành phố xưa, nay nhộn nhịp tiếng cười

Tôi muốn thăm ông cụ cùng xứ đạo
Một mẫu gương sống đạo rất trung thành
Tuổi xế chiều chẳng ngại ngùng mưa gió
Dù sương mù, hay u ám sớm hôm
Dù nắng cháy đến mồ hôi rỏ giọt
Dù lạnh lẽo pha tuyết trắng đơn côi
Dù xa lộ hiểm nguy xe tấp nập
Một cụ già vẫn kiên trì đi bộ
Cụ tỏ lộ niềm tin yêu tín thác. .
.
Người ta mãi lo tìm của hư nát
Còn ông cụ tìm của chẳng hề phai
Phố đông người mấy ai nào thấu hiểu?
Lòng trí cụ tìm chỉ Chúa mà thôi
Chẳng quản ngại dù đường sá xa xôi
Qua bốn mùa chung kiên cụ gắng bước
Đầy nhiệt huyết đi dự Lễ mỗi ngày
Trông cụ rất chỉnh tề trong y phục
Đến cùng Chúa bằng hết cả tấm lòng. . .

Như hoa hướng dương luôn tìm ánh mặt trời
Cụ đi bộ đến nhà Thờ tìm Chúa
Hơn mười hai năm trên đất Mỹ phồn hoa
Chẳng biết tiếng Anh cụ hiểu được mấy phần
Ông cụ ấy là chứng nhân sống mãi
Đức tin cụ là muối ướp cho đời
Bằng tình yêu, hy sinh cả mạng sống. . .

Chúa gọi ông về trên con đường đi Lễ.
Ông ví như ông thánh Ê-li-a
Lòng nhiệt huyết, thành tâm Yêu Mến Chúa.

Sr. Hoàng Yến

Saturday, September 25, 2010

CHÚT MEN

CHÚT MEN CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ GÓA
Con đang cố thắp lên
Một ngọn đèn dầu leo lét
Từ sâu thẳm giữa con tim và khối óc
Hòng đặt vào giá đèn soi tỏ bước nhân gian.

Con đang cố thu mình
Vào trong hạt muối nhỏ
Để ướp cho đời một chút vị tha
Chút mặn nồng trong mối quan tâm người đồng loại.

Con trăn trở
Muốn làm một nhúm bột men tí xíu
Rắc vào đời một tí men say
Nhân gian sẽ dậy lên niềm tin yêu hoan lạc.

Con chỉ là xác trà trong đáy cốc
Cố để lại chút hương sau buổi tiệc tàn
Đời còn đó biết bao điều trăn trở
Mỗi sáng thức dậy lại thấy bình minh lên.

9. 9. 2007

CÁI BẬP BÊNH

Hồng Loan gục đầu trên bàn đọc sách của mình, ngay dưới chân cây thánh giá nhỏ bằng gỗ, khuôn mặt Loan méo xệch và nhạt nhòe nước mắt. Chung quanh Loan, căn phòng bài trí ngăn nắp và đơn sơ theo kiểu của một nữ tu. Những tiếng nấc ngắt quãng vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, Loan đau đớn nhận ra mình đã lao xuống dốc như một chiếc mô-tô không phanh. Giờ đây nàng đã rớt xuống tận đáy vực thẳm rồi ư?
Hơn hai mươi năm về trước, khi còn là cô gái đôi mươi Hồng Loan đã có ý định vào tu ở một dòng nữ. Con đường tu trì của Loan gặp phải nhiều trắc trở, nàng quay sang chọn cách tu giữa đời và những tưởng mình sẽ đi trọn con đường ấy. Lúc khởi đầu, Hồng Loan đã có biết bao nhiêu hoài bão và đã từng bước kiên trì gầy dựng cho những hoài bão ấy. Suốt mười năm ròng rã Loan cùng với Thảo, một người chị em trong tu hội có cùng chung lý tưởng, đã vất vả khó nhọc cả về tâm sức lẫn tâm trí để thành lập một tổ ấm cho những đứa trẻ bị bỏ rơi, những đứa trẻ lang thang đường phố. Loan và người chị em ấy đã chắt chiu từng ngày công, từng sự xin sỏ, hai người nhẫn nhục để nuôi ăn học cho lúc đầu là hai ba đứa trẻ sau đó là năm, mười đứa. Chúng cũng được học hành, vui chơi như bao nhiêu đứa trẻ khác có đầy đủ bố mẹ, Loan được chúng gọi là má.

Friday, September 24, 2010

ĐÀNH NỢ ANH THÔI - DUY HÂN

NỖI NIỀM - THƠ & NHẠC: HIỂN PHƯỢNG

10 & 6 ĐIỀU RĂN - TRẦM THIÊN THU

MƯỜI ĐIỀU RĂN

Đạo Thiên Chúa có mười điều
Một, luôn thành kính mến yêu Chúa Trời
Hết lòng thờ phượng Ngài thôi
Hai đừng vô cớ mà kêu Danh Ngài
Ba là Chúa nhật nhớ ngay
Siêng năng dự trọn lễ này, đừng quên
Bốn, luôn thảo hiếu song thân
Năm là chớ có sát nhân bao giờ
Sáu, đừng dâm dục đam mê
Bảy, đừng trộm cướp cái gì của ai
Tám, đừng làm chứng hại người
Chín, đừng muốn vợ chồng ai bất kỳ
Mười là chớ có tham chi
Dù là điều nhỏ nhoi gì của ai
Mười điều tóm gọn hai thôi:
Mến Chúa, yêu người – Chúa chẳng đòi hơn!
TRẦM THIÊN THU


SÁU ĐIỀU RĂN

Một là dâng lễ Chúa nhật
Và các ngày Giáo hội buộc
Hai là thể xác nghỉ ngơi
Chớ mê làm công việc xác
Ba là giữ luật mỗi năm
Xưng tội ít nhất một lần
Bốn là rước Mình Thánh Chúa
Trong mùa Phục sinh, đừng quên!
Năm là nghiêm minh chay tịnh
Theo luật Giáo hội tryền ban
Sáu là hy sinh kiêng thịt
Hạn chế ngông cuồng xác thân
TRẦM THIÊN THU

Thursday, September 23, 2010

CHÚA HIỆN HỮU - Sr. HOÀNG YẾN

Xin quý anh chị thưởng thức hai bức họa thật nghệ thuật, phù hợp với bài thơ rất tâm linh của Sr Hoàng Yến.
Rất mến,
CT


Chúa Hiện Hữu

Chúa ở giữa thiên nhiên
Sông, núi, rừng, hoa, lá
Chúa ở giữa ngôi nhà
Thô sơ và mộc mạc
Chúa ở trong sa mạc
Vùng hoang vu hẻo lánh
Chúa ở trong bánh thánh
Mãi tiếp tục trao ban
Chúa ở trong tiếng đàn
Làm du dương bài hát
Chúa ở trong suối mát
Tặng biết bao hồng ân
Chúa ở trên bàn cân
Lượng công bằng bác ái
Chúa ở trong cây trái
Trái chín mọng thơm tho
Chúa ở cùng trẻ nhỏ
Lòng đơn sơ thật thà
Chúa ở cùng ba má
Cả nhà sống yêu nhau
Chúa ở trong sơn màu
Gây hứng cho họa sĩ
Chúa ở trong kỳ thi
Giúp các em học trò
Chúa ở trong quán trọ
Đón đưa người lữ khách
Chúa ở trong tập sách
Giúp trí tuệ mở mang
Chúa ở trong mùa màng
Giúp nông phu gặt lúa
Chúa ở trong bốn mùa
Xuân, Hạ rồi Thu, Đông
Chúa ở trong cầu vồng
Bảy màu vòng tươi đẹp
Chúa ở phố ngõ hẹp
Cùng với người lang thang
Chúa ở tấm lòng vàng
Với những người rộng lượng
Chúa dạy con hướng thượng
Nhìn thấy Chúa khắp nơi.......

Sr. Hoàng Yến

Wednesday, September 22, 2010


Bài thơ này viết tặng Sr. Sương Mai sau khi xem
slide show Sr gởi: Xin Động Lòng Thương.

Em bé bên vĩa hè

Chẳng hiểu từ đâu em đến đây
Xin ăn vất vưỡng sống qua ngày
Mắt lệ u sầu không khởi sắc
Ai làm em mất tuổi thơ ngây

Mỗi ngày thấy dáng bóng em xa
Nhìn em thơ thẩn kẻ không nhà
Nước mắt có còn cho em nhỏ
Hay là khô cạn những ngày qua ?

Gió lạnh chiều nay buốt tận xương
Em co ro ngũ ở ven đường
Báo rách thùng che không đũ ấm
Sao người nhìn mãi chẳng xót thương

Tôi muốn được cầm tay của em
Nói lên lời nói ngọt êm đềm
Nhưng sao hồn cứ dìm tôi xuống
Bước vội qua đường gót lặng êm

Xin ai còn có chút từ tâm
Cứu giúp em thơ khỏi sợ lầm
Mẹ sẽ ban đầy ơn phúc lộc
Mai này về với Chúa quang lâm !


Dũng-Anh 22/9/2010

TẢN MẠN VỀ...THẰNG CUỘI

Tản mạn về… Thằng Cuội


Mỗi dịp Trung Thu về, gọi là Tết Nhi Đồng, chắc hẳn rất ít người không biết ca khúc Thằng Cuội của NS Lê Thương: Bóng trăng trắng ngà, có cây đa to, có thằng Cuội già, ôm một mối mơ. Cuội ơi! Ta nói Cuội nghe, ở cung trăng mãi làm chi?

Bài này khá xưa (vì không biết “xưa” là bao nhiêu năm) nhưng thực sự vẫn rất phổ biến. Giai điệu nhẹ nhàng, ý tưởng ngộ nghĩnh, rất thích hợp với nhi đồng. Ngày xưa, dù còn nhỏ (dĩ nhiên chưa hiểu hết) nhưng tôi cũng đã rất “ấn tượng” (theo nghĩa bình thường của một thiếu nhi) với ca khúc này. Lý do là tôi cứ cố gắng hiểu mà không thể hiểu thấu. Phải nói là ý tưởng thật “độc đáo” – với thâm ý khâm phục thực sự, mà chỉ ráng hiểu mà không hiểu, vậy mới “độc đáo”!

Tôi không biết rõ NS Lê Thương – cả thân thế và sự nghiệp, mà chỉ biết danh tiếng của ông. Thời đó mà ông viết được một ca khúc như vậy thì quả là tài và hiếm thấy. Không biết ông sáng tác ca khúc này lúc ông bao nhiêu tuổi, nhưng với ông chắc hẳn không có gì “ẩn ý”. Và cách nói thời đó tất nhiên còn “thô thiển”, vì quá chân thật (đúng ý nghĩa “chân thật” của sự chân thật). Ít nhiều ông cũng ảnh hưởng “chế độ quân chủ”, đó là lẽ tất nhiên. Tuy nhiên, nếu công tâm so với cách nói ngày nay thì thực sự có “khác” hơn nhiều.

“Khác” gì? Chúng ta thử nghĩ xem, cách gọi “thằng Cuội già” nghe có ổn không? Đã gọi là “thằng” mà lại “già”, rồi lại xưng mình là “ta”. Một em bé tuổi nhi đồng mà gọi “người lớn” là “thằng” và xưng “ta” thì đứa bé đó sẽ bị coi thế nào? Việt ngữ có một số từ “không đẹp” dành cho một đứa trẻ như vậy: Hư hỏng, hỗn láo, vô giáo dục, mất dạy,… Và tại sao gọi “thằng Cuội” mà lại gọi “chị Hằng”? Tất nhiên tôi không dám “phê bình” NS Lê Thương hoặc “lạm bàn” điều gì mà chỉ muốn nêu lên “thắc mắc” hoàn toàn mang tính cá nhân.

Nếu sống và sáng tác ca khúc “Thằng Cuội” ở thế kỷ này, thiết tưởng NS Lê Thương có thể sẽ “sửa” tựa bài hát là “Chú Cuội” hay “Anh Cuội”, và ca từ có thể là: Bóng trăng trắng ngà, có cây đa to, có chàng Cuội già, ôm một mối mơ. Cuội ơi! Em nói Cuội nghe, ở cung trăng mãi làm chi?. Quả thật cũng nên “thay đổi” lắm, vì chúng ta vẫn muốn trẻ em ngoan ngoãn và lễ phép kia mà!

Các bạn nghĩ sao?

TRẦM THIÊN THU

MỘT VÀ CHÍN MƯƠI CHÍN

Đàn chiên đếm cả trăm con
Nhởn nhơ gặm cỏ thơm ngon khắp đồng
Chủ chiên sớm tối dày công
Trông nom, săn sóc, ẵm bồng, thương yêu
Ánh dương ngả bóng trời chiều
Cỏ cây lay động hiu hiu gió ngàn
Xa xa tiếng suối réo vang
Gọi đàn chiên đến uống làn nước trong
No nê thích chí thong dong
Lũ chiên chạy nhảy trên đồng cỏ xanh
Mặt trời rơi xuống rất nhanh
Tiếng tiêu mục tử rõ rành gọi chiên
Âm thanh văng vẳng khắp miền
Đếm đi đếm lại một chiên đâu rồi
Lòng chàng mục tử chia đôi
Nửa phần lo lắng bồi hồi tìm chiên
Nửa phần còn lại ưu phiền
Lo cho chín chín chú chiên giữa đồng
Một mình đi khắp mênh mông
Cỏ gai giăng lối chàng không nề hà
Thấy con chiên lạc từ xa
Lòng người mục tử thứ tha sẵn rồi
Vác chiên hớn hở trên vai
Quay về xum họp lệ phai môi cười
Chủ chiên mời gọi mọi người
Này chiên tìm thấy ta thời chung vui
Trên trời Thiên Sứ cũng vui
Chiên ơi nhảy múa cùng vui đi nào
Tiếng tiêu mục tử bay cao. . .

Chủ nhật 12/9/2010
Vũ Thủy

NHỚ TRĂNG THANH BÌNH

Trăng rơi từng cụm bên thềm
Có giàn hoa giấy êm đềm ngắm trăng
Trẻ con dung giẻ dung giăng
Kéo nhau xem hội hoa đăng đầu làng
Liền anh liền chị xênh xang
Hát câu quan họ thiếp chàng bên nhau
Hẹn nhau mua lấy trầu cau
Têm trầu cánh phượng thắm màu tình ai
Trăng rơi lấp lánh gót hài
Giàn hoa giấy nhỏ thẹn lay sân ngà
Ánh trăng rơi xuống la đà
Trên vai thôn nữ ở nhà với trăng
Trẻ con dung giẻ dung giăng
Trộn vào trăng sáng đầy căng thanh bình.

30/8/2008
VŨ THỦY

Tuesday, September 21, 2010

NGÀI và CON-SUY NIỆM - THƠ TRẦM THIÊN THU

NGÀI và CON

Ngài đã vâng lời cho đến chết
Để con hưởng hạnh phúc bình an
Mà con lại vẫn thường tái phạm
Tất cả những gì đã quyết tâm!
            Trên đỉnh yêu thương Ngài tử nạn
            Còn con lại chết dưới vực sâu
            Trong cơn nắng lửa Ngài chịu khát
            Con nỡ cho Ngài uống dấm chua!
Mang thân cát bụi đầy yếu đuối
Lãng đãng đam mê cả một đời
Mãi mãi Tình Ngài cao vòi vọi
Cho con quyền tự quản cái Tôi
            Xin triệu triệu lần con sám hối
            Để vui đón nhận lượng thứ tha
            Chúa ơi! Con biết con nông nổi
            Có thể ngày mai lại ngã sa!
TRẦM THIÊN THU




SUY NIỆM

Từng giây, từng phút lại từng giờ
Con vẫn nhớ mình là bụi tro
Thân phận yếu mềm như lá cỏ
Ngả nghiêng theo gió lướt bay qua
            Mỗi khi ngân vọng tiếng chuông chiều
            Chợt cảm thấy mình cô độc nhiều
            Con xé lòng thành trăm mảnh nhỏ
            Áo đời cũng bạc thếch còn đâu!
Trở về với Chúa, quyết tâm về
Thưa đến mềm môi tiếng “Lạy Cha”
Con nhận ra Tình Cha đại lượng
Chính mình con nhận mãi chưa ra!
            Đêm về thảng thốt, lại từng đêm
            Suy niệm Tình Ngài quá dịu êm
            Xấu hổ vì con nhiều yếu đuối
            Nhưng thêm yêu mến, vững niềm tin
TRẦM THIÊN THU

MỜI CẢ NHÀ : PHÁ CỖ TRÔNG TRĂNG

Dưới ánh trăng thu, dọn chỗ ngồi
Bầy mâm rủ bạn tới đây chơi
Gà quay, vi cá, mời anh nếm
Trứng muối, hạt sen, tiếp bác xơi
Dưa hấu, mát lòng thanh ngọt vị
Trà sen, thơm ngát khói đưa hơi
Vần thơ vụng dại cùng nhau xướng
Nguyệt Nữ che mây chép miệng cười

CAO BỒI GIÀ

Monday, September 20, 2010

CÁNH DIỀU - THƠ TRẦM THIÊN THU


CÁNH DIỀU

Ước mơ theo những cánh diều
Bay trên đồng Mẹ mỗi chiều ca dao
Tình thương con uống ngọt ngào
Tuổi thơ vui hát nghêu ngao đường về
Chén cơm đạm bạc dưa cà
Một bữa xa nhà con đã nhớ mong
Thương Mẹ gối mỏi lưng cong
Con thơ chỉ biết đến trường chăm ngoan
Ước mơ con sẽ thành nhân
Cho vầng trán Mẹ vết nhăn không còn
Cho vai Cha bớt chai hơn
Một phần chữ hiếu cũng tròn niềm vui
Mẹ Cha ơi! Mẹ Cha ơi!
Diều-con cao vút trên Trời-Mẹ-Cha
TRẦM THIÊN THU

LỠ NHỊP - THƠ DUY HÂN


Lỡ nhịp

Em tóc dài buông lơi
ta húi trọc buồn đời
chân em thon guốc ngọc
ta gót giầy đơn côi
là thiên thần thánh thiện
em cất tiếng ngọt lời
ta hoang mang vất vả
giọng quỷ thần chơi vơi
em tươi như hoa thắm
ta sầu tựa mây trôi
nhưng sao tim lại đập
chung một nhịp bồi hồi ?

Em thơm hương đồng nội
ta khói thuốc mùi hôi
Tiếc em sao quá đẹp
buồn ta sao ít lời
cách biệt mình quá lớn
ta lặng nhìn, cắn môi
Được một lần chung nhịp
bài tango ngậm ngùi
chỉ một lần chung nhịp
tim rộn ràng reo vui
và lần này lỡ nhịp
muôn đời mãi xa xôi

Bước này là dang dở
nhịp này là chia phôi
chỉ một lần sánh bước
kể làm chi, em ơi
chẳng bao giờ theo kịp
cánh chim biển cuối trời
làm sao dám nguyện ước
được cùng em chung đôi
Lục bình trong dòng nước
lững lờ mãi đang trôi
màu tím như mắt ướt
em nhìn ta xa vời
Dẫu kiếp này lỡ nhịp
tình vẫn không phai phôi
cầu xin trong giấc điệp
được thấy em nói cười
mối tình đầu lỡ nhịp
sẽ nhớ mãi em ơi !!

HOA NỞ MIỀN CA-NA - Sr HOÀNG YẾN

Quý anh chị em thân mến,

CT xin được giới thiệu một sáng tác mới về tranh vẽ và thơ thất ngôn bát cú của Sr Hoàng Yến. Bài thơ đơn sơ đạo đức, bức họa lập thể rất điệu nghệ.
Rất mến,
CT



Hoa Nở Miền Ca-na
Cảm húng từ câu Kinh Thánh (Ga 2: 12)

Món quà Chúa tặng tại Ca-na
Trong bữa thành hôn đã xảy ra
Mẹ nhắn: Con ơi nên giúp họ
Chúa rằng: Bà ạ chẳng can ta
Chủ hôn, Chúa hỏi lòng tin chứ?
Đầy tớ, Mẹ khuyên phục lệnh nha
Nước đổ đầy bình đem tiếp đãi
Rượu ngon vui hưởng lòng hoan ca.


Sr. Hoàng Yến

QUÊ HƯƠNG - THƠ GIUSE SƯỚNG

Quê Hương .

Xa quê từ khi còn trong bụng mẹ
Con đâu biết diện mạo quê mình
Thuở bé học trong sách vở
" Quê cha có một dòng sông ...
Cây đa đầu làng quê mẹ
Những trưa hè vùng vẫy dưới sông
Và chiều chiều trên lưng trâu nghe tiếng sáo..."
Ôi ! QUÊ HƯƠNG , nghe thân thương gần gũi
Lại xa mờ , lạ lẫm trong con !

Hôm ba con mất
Chú khấp khểnh vào chịu tang
Và tình quê dậy sóng .
-------------------------
Giuse Nguyễn văn Sướng .

Sunday, September 19, 2010

LỄ PHÉP - NHẠC TRẦM THIÊN THU

LỄ PHÉP
Nhạc và Lời: Trầm Thiên Thu
Tiếng Hát: Nguyễn Ngọc Bảo An

KHÔNG ĐỀ & GIÁ TRỊ - TƠ TRẦM THIÊN THU

KHÔNG ĐỀ

Trăm năm gỗ mới hóa thành trầm
Chắc hẳn thiên tài phải gian truân
Lãng mạn mùa thu sầu vạn cổ
Thi ca luân lạc kiếp hồn hoang

TRẦM THIÊN THU



GIÁ TRỊ

Khó nhất: Ta hiểu được ta
Dễ nhất: Nói xấu người khác
Giữa cái thiện và cái ác
Một lằn ranh quá mong manh!
          Lời nói thuộc về thời gian
          Im lặng thuộc về vĩnh cửu
          Giá trị những gì châu báu
          Có bao gian khổ thâm trầm
Máu nào cũng chảy về tim
Nhường nhịn không hề thua thiệt
Nếu sai lầm và nhận biết
Cần lắm lời xin lỗi nhau
          Cuộc đời khả dĩ thay đổi
          Nếu biết thay đổi chính mình
          Vụng về một lời xin lỗi
          Vẫn còn hơn cứ lặng im
Con người rất dễ tự kiêu
Càng lớn thì càng tự mãn
Đời thường vẫn nhiều ân oán
Giá trị cao thấp khác nhau

TRẦM THIÊN THU

LẠY CHÚA NHÂN TỪ - THƠ DŨNG ANH



Lạy Chúa nhân từ
Dũng Anh

Con quì lạy Chúa ở trên trời
Đừng để hồn con xuống dưới “kia”
Giọt lệ ăn năn lòng thống hối
Đợi ngày tên khắc ở mộ “bia”

Đã biết bao lần con dối Cha
Đam mê chè chén vẫn không chừa
Lúc say lúc xỉn nào hay biết
Ngao ngán vợ hiền hỏi...tỉnh chưa ?

Nhiều đêm thức giấc giữa canh thâu
Văng vẳng con nghe tiếng nguyện cầu
Con nhủ rằng mai con ... bỏ nhậu
Nhưng rồi con giữ được bao lâu ?

Con cũng nhiều lần dối chính con
Biện minh lý luận để cho tròn
“Dục bất thành sầu tu dụng tửu ---> Thơ Say - Nguyễn Công Trứ
Túy tự túy đả “... sầu vẫn còn

Có lúc con đây dối bạn bè
Cố tâm che đậy sợ cười chê
Nhưng mà Chúa hiểu và con hiểu
Con gắng vươn mình vượt bến mê

Lạy Chúa giúp con giữ lấy người
Có ăn có nhậu cũng vừa thôi
Siêng năng suy niệm lời Thiên Chúa
Tích đức tu thân giữa cõi đời

Ai người phảng phất ở chân mây
Trong gió con nghe tiếng thở dài
Có phải Mẹ yêu vừa ứng nghiệm
Cho lời sám hối của con đây ?

CHUYỆN GIÀU NGHÈO - THƠ TRẦM THIÊN THU


CHUYỆN GIÀU NGHÈO
(CN 26 TN/C – Lc 16, 19-31)

Đại gia chè chén linh đình
Mặc toàn gấm lụa, ngông nghênh hưởng giàu
Lazarô, một người nghèo
Mình đầy mụn nhọt, đói meo, khát thèm
Ngồi co ro ở góc thềm
Chó quanh quẩn liếm máu trên thân người
Anh thèm vụn bánh thừa rơi
Nhặt ăn lót dạ mà người không cho
Rồi hai người cũng chết đi
Nghèo về Thiên quốc, giàu về âm cung
Người giàu đau khổ vô cùng
Cầu xin Tổ phụ xót thường phận mình
Abraham nói rành rành:
Đời con nhận phần thưởng mình sướng vui
Lazarô khổ cả đời
Giờ được đền bồi là Chúa công minh
Giàu, nghèo đâu phải tội tình
Cốt là biết sống chân thành thương yêu
Đừng khinh ghét một người nào
Dù người hèn mọn, bọt bèo phận riêng
Ý Thiên Chúa rất thiêng liêng
Ta đâu hiểu hết căn nguyên giàu, nghèo
Chúa là Thiên Chúa Tình Yêu
Lẽ nào ta lại không theo Luật Ngài!
TRẦM THIÊN THU

TÌNH CHA - NGUYỄN VĂN HIỂN (hoàn chỉnh thêm).

Friday, September 17, 2010

GIA ĐÌNH - TRẦM THIÊN THU

DANCE - HAND IN HAND

CHỜ MẸ - TRẦM THIÊN THU

HOA BÊN THẬP TỰ - Sr. HOÀNG YẾN

Quý anh chị thân mến,

CT xin gởi tới quý anh chị một tác phẩm nghệ thuật mới và một bài thơ kèm theo của Sr. Hoàng Yến. Nếu để ý quan sát kỹ bức họa thì sẽ thấy ý nghĩa rất sâu sa của mầu nhiệm thập giá Chúa Kitô mà Sr muốn diễn tả. Cám ơn Sister Hoàng Yến nhiều nhé!

Rất mến,
CT



HOA BÊN THẬP TỰ

Cho con là hoa tươi
Bên đời luôn nở thắm
Bên dòng nước trong lành
Bên hàng cây mát rượi
Ngoài đồng cỏ xanh um
Lá cây xanh mươn mướt
Bầu trời xanh phơn phớt
Hạt mưa lấm tấm rơi
Người làm vườn cặm cụi
Tay chăm sóc hoa tươi
Bên đồng cỏ mát rượi
Người làm vườn vun xới
Dồi dào hoa tươi mới
Mọc dưới đồi Can-vê
An ủi và vỗ về
Người Yêu mình rỉ máu
Hoa tươi xin cúi đầu
Lưu lại mãi nơi đây......

Sr. Hoàng Yến