Saturday, September 25, 2010

CÁI BẬP BÊNH

Hồng Loan gục đầu trên bàn đọc sách của mình, ngay dưới chân cây thánh giá nhỏ bằng gỗ, khuôn mặt Loan méo xệch và nhạt nhòe nước mắt. Chung quanh Loan, căn phòng bài trí ngăn nắp và đơn sơ theo kiểu của một nữ tu. Những tiếng nấc ngắt quãng vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, Loan đau đớn nhận ra mình đã lao xuống dốc như một chiếc mô-tô không phanh. Giờ đây nàng đã rớt xuống tận đáy vực thẳm rồi ư?
Hơn hai mươi năm về trước, khi còn là cô gái đôi mươi Hồng Loan đã có ý định vào tu ở một dòng nữ. Con đường tu trì của Loan gặp phải nhiều trắc trở, nàng quay sang chọn cách tu giữa đời và những tưởng mình sẽ đi trọn con đường ấy. Lúc khởi đầu, Hồng Loan đã có biết bao nhiêu hoài bão và đã từng bước kiên trì gầy dựng cho những hoài bão ấy. Suốt mười năm ròng rã Loan cùng với Thảo, một người chị em trong tu hội có cùng chung lý tưởng, đã vất vả khó nhọc cả về tâm sức lẫn tâm trí để thành lập một tổ ấm cho những đứa trẻ bị bỏ rơi, những đứa trẻ lang thang đường phố. Loan và người chị em ấy đã chắt chiu từng ngày công, từng sự xin sỏ, hai người nhẫn nhục để nuôi ăn học cho lúc đầu là hai ba đứa trẻ sau đó là năm, mười đứa. Chúng cũng được học hành, vui chơi như bao nhiêu đứa trẻ khác có đầy đủ bố mẹ, Loan được chúng gọi là má.

Những ngày Loan xa nhà đi tĩnh tâm cùng với các chị em trong tu hội, những đứa bé xíu nhớ Loan đòi cô bảo mẫu gọi điện thoại cho Loan. Thỉnh thoảng vào dịp lễ nghỉ, Loan và Thảo đưa bọn trẻ đến công viên, thảo cầm viên chơi, ánh mắt chúng trở nên trong trẻo và tươi sáng hơn. Chúng nói cười mới hóm hỉnh ngộ nghĩnh làm sao!
Tổ ấm của Hồng Loan ngày càng được nhiều nhà hảo tâm biết đến, họ sẵn sàng giúp công giúp của tiếp tay cho nàng nuôi nấng những đứa trẻ bất hạnh. Trong hơn mười năm đầu, Hồng Loan đã phải thay đổi chỗ ở nhiều lần vì các con cứ mỗi ngày một đông, mỗi ngày một lớn. Công việc chồng chất lên vai nàng nhiều hơn, nay đi họp phụ huynh cho đứa này ở trường cấp I, mai đi gặp cô giáo chủ nhiệm của đứa kia ở trường cấp II, và những công việc liên đới với xã hội khác nữa. Mọi việc trong nhà đổ dồn cho Thảo khiến cô cứ rối cả lên, Loan phải kêu gọi thêm sự hỗ trợ của những tình nguyện viên làm thư ký, đầu bếp và thầy cô giáo trong việc nuôi dạy bọn trẻ.
Ngày tháng qua đi vùn vụt, Hồng Loan trở thành mẹ của ba mươi, bốn mươi đứa trẻ. Nàng thuộc tính nết của từng đứa, biết từng sở thích của đứa này, đứa kia. Mái ấm của Loan ngày một thêm vững chãi vì có nhiều tổ chức từ thiện thường xuyên giúp đỡ về vật chất. Bây giờ nàng đã có trong tay hai cơ sở làm chỗ ở cho bọn trẻ, không còn nỗi lo canh cánh về tiền thuê nhà như trước đây; nàng cũng không còn phải lo ăn lo mặc cho bọn trẻ. Loan đổ hết tâm trí vào việc quản lý một đại gia đình đông con, trong đó gồm những đứa trẻ thuộc nhiều thành phần tâm lý phức tạp. Tuy có khó khăn nhưng vì tình thương dành cho bọn trẻ, nàng có đủ nghị lực gỡ từng nút thắt; vả lại, bên cạnh nàng còn có rất nhiều người nhiệt tình cộng tác. Một điều khá quan trọng và cũng là điều giúp nàng thành công đó là vì nàng luôn tin tưởng ở tình thương đặc biệt của Chúa đối với trẻ thơ.
Báo chí, dư luận ca ngợi việc làm tốt đẹp của Loan, họ ngưỡng mộ người phụ nữ đi từ tay không đã tạo nên một cơ sở từ thiện khá vững chắc cho xã hội. Loan thường đỏ mặt trước những lời ca ngợi quá mức của mọi người, nàng luôn khẳng định với họ rằng sự tốt đẹp ấy có được là vì Chúa và bởi Chúa mà ra. Niềm tin của Loan đặt vào Thiên Chúa càng mãnh liệt hơn lên. Nàng cảm thấy cuộc đời sao mà có nhiều người tốt đến thế, cuộc đời sao mà đẹp đẽ đến thế! Tất cả những điều đó làm át đi cả những nỗi truân chuyên mà mỗi ngày nàng phải đương đầu để bảo vệ cho gần bốn chục đứa trẻ. Tất cả những điều ấy khiến nàng dường như bị say men hạnh phúc. Cứ mỗi tối Hồng Loan có thói quen đi vào căn phòng nhỏ của mình để cầu nguyện và cảm tạ những gì Chúa đã làm cho Loan và bọn trẻ. Sau đó Loan quay về phòng ngủ của những đứa trẻ lứa tuổi mẫu giáo, mặc dù ở đó đã có cô bảo mẫu nàng vẫn muốn ở gần bọn chúng trong giấc ngủ.
Cuộc đời Loan đang tiến triển tốt đẹp, nàng đã tiến gần tới tuổi năm mươi, nếu Chúa gọi về thì nàng đã có những thành quả để dâng cho Người. Nàng tin rằng mình đã đi gần đến đích. Mỗi sáng thức dậy, nàng lại vào căn phòng nhỏ đơn sơ của riêng mình để dâng ngày cho Chúa, nàng cũng không quên đặt lũ trẻ dưới sự bảo trợ của Mẹ Maria và Thánh CẢ Giuse. Thời gian sao quá mau! Các con nàng đua nhau lớm, lứa đầu tiên đến tuổi trưởng thành giã từ tổ ấm nhường chỗ cho lớp đàn em, rồi đến lứa kế tiếp bay vào đời tìm kế sinh nhai. Có đứa tìm được cuộc sống phẳng lặng, có đứa gặp nhiều trắc trở. . . Những ngày lễ, ngày tết chúng về nhà thăm má, thăm các em. . . Những đứa nhút nhát ra đời chật vật không kiếm nổi miếng ăn lại quay về với má. Hồng Loan thương chúng biết bao, nàng thao thức nhiều đêm mong tìm cách tạo công ăn việc làm cho những đứa con chậm chạp. Sau khi đã bàn đi bàn lại với những người cộng tác của mình, Loan lập hai dự án: dạy nghề và lập xưởng mỹ nghệ, gởi đi các nơi đề nghị giúp đỡ. Nàng kiên trì cầu nguyện và chờ đợi, cuối cùng có hai tổ chức từ thiện nước ngoài trả lời đồng ý.

Loan bắt tay vào triển khai dự án, trước tiên nàng kêu gọi sự giúp đỡ của một số người có tâm huyết, có tay nghề đến dạy làm hoa vải, khắc gỗ thủ công để sản xuất hàng lưu niệm bán cho du khách. Mặt này tương đối dễ dàng vì có thể triển khai ngay trong hai căn nhà đang ở. Riêng đối với đồ gốm, dù là quy mô nhỏ cũng phải có xưởng đặc trưng của nó. Trước khi lập dự án, nàng đã thảo luận rất kỹ về vấn đề lập xưởng và quy trình sản xuất đồ gốm với một nghệ nhân già ở Bình Dương. Người ta đã giới thiệu cho Loan ba người thợ giỏi: một thợ khắc mẫu, một thợ trong dây chuyền tạo hình và một thợ đứng lò. Để cho mọi việc thuận lợi và nhanh chóng, xưởng gốm được xây theo kiểu cuốn chiếu, cho các em có chỗ vừa học vừa thực hành. Trong số ba người thợ gốm, Loan thấy Hùng nhanh nhẹn hơn cả, anh tỏ ra rất tháo vát khiến Loan tin tưởng giao cho anh trông coi việc xây dựng xưởng gốm.
Hùng có vẻ ngoài trông lè phè, nhưng ăn nói rất có duyên và vui tính. Anh được bọn trẻ yêu mến, suốt ngày gọi chú Hùng ơi ới. . . Một đôi lần Hùng đã mời Loan đi ăn uống gọi là để thư giãn sau khi giải quyết ổn thỏa những công việc rắc rối ở xưởng gốm. Anh thường đưa Loan đến những quán bình dân, hai người vừa ăn vừa nói về đủ thứ chuyện trên đời. Hùng tỏ vẻ quan tâm chăm sóc cho Loan rất chu đáo Vì vậy tình bạn giữa hai người ngày càng khắng khít. Những lúc gặp chuyện rắc rối Loan thường tâm sự với Hùng. Sau mỗi lần như vậy, Loan thấy dễ chịu hơn. Nàng chợt nhận ra từ trước đến giờ mình chưa hề tâm sự những điều riêng tư trong cuộc sống cho ai ngoài Chúa Giêsu thầm lặng trên
thập giá. Có những buổi tối, cái gì đó trong Loan cứ thôi thúc nàng gọi điện cho Hùng dù Loan biết anh đang bận chăm sóc cho người vợ đau yếu.
Một buổi tối, Loan gọi điện cho Hùng hỏi thăm sức khỏe của vợ anh, Hùng nói anh cảm thấy mệt mỏi muốn cùng nàng đi uống cà phê ở đâu đó. Không chút do dự, nàng nhận lời, hai người hẹn nhau địa điểm gặp mặt rồi gác điện thoại.

Loan đến chỗ hẹn, Hùng đã đợi sẵn tự bao giờ, anh gởi xe giùm Loan rồi đưa nàng vào sâu trong quán cà phê. Đó là một quán sân vườn bài trí khá lãng mạn và kín đáo. Lần đầu tiên trong đời, Loan bước chân vào một nơi như thế. Tim đập thình thịch, Loan tự nhủ nàng không nên đến đây, nhưng chân vẫn bước theo Hùng một cách vô thức. Hai người ngồi vào một cái bàn ở tận trong góc vườn, người phục vụ đến đưa cho Hùng bản thực đơn. Thấy Loan lúng túng không biết chọn đồ uống gì, anh gọ cho Loan một ly cam vắt còn mình một ly cà phê đen. Khi biết người phục vụ sẽ không làm xáo động không gian của hai người nữa, Hùng bắt đầu kể lể cho nàng nghe về những nỗi phiền muộn của anh. Loan chăm chú lắng nghe, nàng cảm thấy thương cho anh vì nỗi bất hạnh của anh. Qua ánh đèn mờ ảo, Loan vẫn nhìn thấy hai mắt Hùng ươn ướt, nàng nhẹ đặt tay mình lên bàn tay anh. Hùng nắm chặt lấy bàn tay ấy của Loan đưa lên môi, Loan thấy bất ngờ nhưng nàng không dám rút tay ra vì sợ anh sẽ khó xử. Thấy Loan không tỏ ý phản đối, Hùng choàng tay qua vai nàng rồi kéo về phía mình ôm siết. Loan run lẩy bẩy trong vòng tay anh, lần đầu tiên trong đời nàng có sự đụng chạm xác thịt ấy. Nàng cảm thấy sợ hãi nhưng không hiểu vì sao mình lại cứ muốn ở trong vòng tay của anh ta. Đôi môi Hùng mơn trớn từ từ siết chặt môi nàng. Một cảm giác đê mê tỏa đi khắp cơ thể Loan, nhưng rồi nàng sợ hãi đẩy Hùng ra. Dưới bóng tối mờ ảo của sân vườn, Loan ngồi nhắm nghiền hai mắt không biết là để định thần hay là để giữ lại cái cảm giác đầu đời ấy. Cho đến khi Hùng lên tiếng xin lỗi, Loan mới bừng tỉnh, nàng cố uống hết ly cam vắt để lấy lại bình tĩnh. Kể từ lúc đó, sự im lặng bao trùm lấy hai người cho đến khi họ chia tay nhau tại bãi đậu xe. Khuya đêm ấy, Hồng Loan đã quỳ rất lâu trước cây thánh giá!
Từ hôm bắt đầu công trình xây dựng xưởng gốm, Loan hầu như ngày nào cũng ghé qua đó một chút để xem xét công việc, nhưng sáng nay Loan không tới. Trưa ấy Hùng gọi điện cho Loan để hỏi công việc, anh không hề đả động gì đến chuyện tối qua giữa hai người. Điều đó tự nhiên khiến Loan thấy bực bội, nàng dập mạnh điện thoại khi cuộc nói chuyện đã chấm dứt. Ba ngày kế tiếp, thấy Loan vẫn chưa chịu ra thăm xưởng gốm, Hùng lại điện cho nàng để hỏi công việc. Mở đầu cuộc đối thoại, Hùng ân cần hỏi thăm sức khỏe của Loan khiến nàng cảm thấy tự ái được vuốt ve phần nào. Nhưng đồng thời lúc ấy trong con người nàng cũng nhói lên một nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi đã âm ỉ hành hạ nàng suốt mấy ngày vừa qua. Đối với Loan, những ngày vừa qua thật là khủng khiếp, một cuộc đấu tranh dữ dội đã diễn ra trong nàng. Tìm một người khác thay thế Hùng? Nếu để Hùng tiếp tục thì nàng sẽ như thế nào đây? Chừng như hiểu được sự im lặng của Loan, Hùng bày tỏ nỗi ân hận về việc đã xảy ra với một giọng nhuốm vẻ buồn rầu. Anh cầu xin Loan tha thứ cho những hành vi thiếu suy nghĩ của mình vì lúc ấy anh quá đau khổ. Ngừng một lát thấy Loan vẫn im lặng, Hùng ngập ngừng đề nghị với Loan anh muốn thôi việc để tránh cho Loan khỏi tình thế khó xử. Ở đầu dây bên này, Loan vuột miệng nói:
-Anh đừng thôi việc, em không sao đâu!
Tự nhận thấy cách xưng hô của mình đã thay đổi bất ngờ trước người cộng sự, Loan có vẻ lúng túng. Nhận ngay ra điều ấy, Hùng khéo léo quay sang bàn công việc ở xưởng gốm với Loan bằng một giọng rất ngọt ngào. Mặc dầu vậy trong lòng Loan chợt dâng lên nỗi ăn năn ghê gớm vì đã yêu cầu Hùng ở lại. Một tiếng nói từ sâu thẳm vang lên nhắc nhở Loan, tiếng nói ấy đập mạnh vào hai màng tang Loan càng lúc càng dồn dập: "Mi sai rồi! Mi sai rồi!. . .". Nhưng bản năng giao tiếp khiến Loan vẫn kết thúc câu chuyện một cách lịch sự, nàng gác ống nghe, lảo đảo chạy về căn phòng nhỏ của mình. Ở đó, Loan khóc tức tưởi trước tượng chịu nạn, tiếng khóc Loan bị nén lại chỉ còn là những tiếng nấc. Nước mắt ràn rụa lẫn vào nước mũi, nàng hết lên án rồi lại trách móc chính mình cho đến khi nước mắt ráo hoảnh nàng mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Loan đã leo lên một cái bập bênh ngồi đối diện với người đàn ông đầy toan tính mà nàng không hề hay biết. Điều đáng tiếc cho Loan là vì nàng đã tin tưởng người đàn ông xa lạ này hơn cả những người chị em cùng tu hội với mình. Thảo đã thấy có cái gì đó thay đổi ở người bạn mà cô hằng ngưỡng mộ, cô để ý thấy vẻ bối rối của Loan sau những cuộc gặp mặt với người thợ gốm. Trong căn nhà lớn, Thảo chọn cho mình chỗ ở cũng là phòng của bọn trẻ độ tuổi học cấp I, Thảo muốn ngày đêm ở đó để chăm sóc và bảo ban lũ trẻ. Cô cùng đọc kinh mỗi sáng và tối với bọn trẻ, cô lấy công việc phục vụ trộn lẫn vào những lời cầu nguyện trong ngày dâng lên Chúa. Thảo không được tháo vát như Loan, cô chỉ đóng một vai trò thầm lặng trong mái ấm kể từ những ngày đầu tiên. Tuy vậy, không có gì diễn ra trong mái ấm này lại lọt khỏi cặp mắt tinh tế của cô. Một buổi tối, thảo thấy Hồng Loan trở về nhà với dáng vẻ thất thần và sợ hãi, cô chờ cho đến khi Loan đi vào phòng riêng mới tiến đến gõ nhẹ lên cánh cửa, nhỏ nhẻ:
-Chị Hồng Loan, cho em làm phiền chị một chút!
Loan nói vọng ra rằng nàng đang mệt lắm và không muốn ai làm phiền. Thảo nhẫn nại gõ cửa lần thứ hai nhưng không nghe tiếng trả lời, cô đành đi về phòng mình và chỉ còn biết cầu nguyện cho Loan mà thôi.
Phần Loan, nàng không biết mình đang đi về đâu. Mỗi buổi tối Loan thường chờ điện thoại Hùng dù chẳng biết để làm gì? Đã dặn lòng là chỉ có sự giao tiếp công việc ngoài ra nàng phải cứng rắn lên mỗi khi gặp anh ta; thế nhưng, cứ mỗi lần nghe Hùng gọi điện thoại cho hay là anh ta đang rất buồn phiền chuyện gì đó trong gia đình, Loan lại như một con thiêu thân đi đến chỗ hẹn với anh ta. Thảo để ý thấy những ngày sau đó Loan không vào phòng riêng cầu nguyện mỗi sáng và mỗi tối nữa. Cô thấy Loan ra ngoài vào buổi tối nhiều hơn mà không có lý do rõ ràng để báo cho mình biết như trước đây. Sự tránh né của Loan khiến Thảo càng lo lắng cho nàng hơn.
Một buổi trưa, vừa kiên quyết vừa nằn nì, Thảo bảo Loan chở mình đến một công viên để nói chuyện. Ở đó, Thảo lần gỡ từng bước mối quan hệ giữa Loan và Hùng, cô nhận ra những mối nguy hiểm đang chờ đón Loan. Với một thái độ đầy yêu thương và thông cảm, cô phân tích cho Loan thấy những điều tệ hại mà Loan đang dấn vào. Thảo nhắc nhở Loan về người vợ đau yếu của Hùng, về những ước mơ đẹp đẽ của Loan dành cho những đứa trẻ thơ ngây và về tất cả những gì Loan đã phấn đấu suốt bao năm qua. Thảo còn vạch ra những ý đồ có thể có của người đàn ông đã có vợ, biết đâu anh ta chỉ cần ở Loan tình dục hoặc anh ta đang nhắm đến những gì mà Loan đang sở hữu. . . Thấy Loan tỏ vẻ rất bực bội và định đứng lên, Thảo khẩn khoản rằng cô không đủ lý lẽ để bác bỏ những lời biện hộ của Loan, song cô xin Loan hãy vì Chúa và vì những đứa trẻ mà lắng nghe cô. Loan thẫn thờ thú nhận rằng nàng đã tính đến tất cả những chuyện ấy, nhưng nàng không cưỡng nổi sự ham muốn xác thịt, nàng tha thiết mong Thảo và các chị em cầu nguyện cho mình.
Thảo cùng mọi người trong tu hội đã tổ chức cuộc tĩnh tâm cầu nguyện đặc biệt cho Loan, Cha linh hướng nhẹ nhàng khuyên nhủ và đưa ra cho Loan nhiều phương cách cầu nguyện. Họ đều nhất trí khuyên nàng nên thay thế Hùng bằng một người thợ gốm khác tiếp tục công trình. Nhưng Loan khăng khăng cho rằng công trình đã đi vào giai đoạn sắp kết thúc, nàng không muốn có sự cố gì xảy ra và hứa sẽ cố gắng ít gặp gỡ anh ta. Cha linh hướng cũng khuyên nàng nên cắt đứt cả điện thoại với Hùng và có chuyện gì cần liên lạc thì nhờ chị em giúp đỡ. Loan một mực thề hứa với Cha linh hướng rằng nàng đã rất quyết tâm từ bỏ con đường tội lỗi. Trước khi ra về, Loan cầm tay từng chị em một, nàng khóc và khẩn thiết xin mọi người thêm lời cầu nguyện cho mình.
Suốt một tháng sau đó, Loan đã không gặp Hùng như lời hứa, bản năng phụ nữ trong Loan giằng xé nàng dữ dội. Nàng đã giữ được thái độ lạnh lùng mỗi khi buộc phải đối mặt với Hùng, cái cảm giác chán ghét anh ta khi bỏ mặc người vợ đau yếu để đi tìm một phụ nữ khác khiến nàng dứt khoát hơn. Dần dà Loan không còn căng thẳng khi đối mặt với Hùng, vì thế vào ngày mọi công việc ở xưởng gốm kết thúc, nàng thản nhiên báo cho Hùng biết rằng từ nay nàng không cần sự hợp tác của anh nữa. Loan còn cho anh biết thêm nàng đã kiếm được một người thợ lành nghề giúp mình điều hành xưởng gốm đi vào sản xuất. Thoáng chút hụt hẫng nhưng vốn là một tay kháu nói, Hùng mau chóng lấy lại bình tĩnh cảm ơn Loan vì đã tạo cho anh một công việc tốt đẹp. Hùng tỏ ý muốn mời nàng ăn một bữa tiệc chia tay để chúc mừng xưởng gốm đã hoàn tất. Loan từ chối, song thấy vẻ mặt khẩn khoản của anh ta, Loan lại nhận lời vì nghĩ rằng sau bữa tiệc này nàng sẽ vĩnh viễn rời xa người đàn ông tầm thường ấy. Phải chăng lẩn khuất trong sâu thẳm người đàn bà của Loan là những tiếng gọi níu kéo của con quỷ dục vọng? Hay sự thành công và những lời ca ngợi của báo chí về một người phụ nữ hoàn hảo đã khiến Loan tự tin đến mất cảnh giác?
Loan đến nhà hàng Hoa Hồng như đã hẹn với Hùng , không thèm để ý đến khung cảnh của phòng ăn, vừa bước vào nàng đã mở túi xách lấy mớ giấy tờ và khoản tiền thanh toán hợp đồng cho Hùng đặt lên bàn. Lát nữa đây nàng sẽ giao chúng cho Hùng và thế là xong. Như mọi khi, Hùng tỏ ra rất lịch thiệp chăm sóc cho bữa ăn của Loan, nhưng Loan từ chối thẳng thừng sự ân cần đó. Hùng tỏ vẻ âu sầu không buồn để ý đến những món ăn trên bàn, chỉ toàn nói về lòng ngưỡng mộ bấy lâu anh đã dành cho Loan. Hùng bảo rằng chính sự ngưỡng mộ đó đã khiến anh tơ tưởng đến nàng, từ một tháng nay anh xấu hổ vì mình thật đúng là một kẻ không biết thân phận. Hùng ngậm ngùi nói với Loan rằng từ nay anh sẽ không còn bao giờ gặp lại Loan và cũng không hy vọng gì tẩy rửa được những điều đã xảy ra.
Nghe nói thế, Loan cảm thấy thương hại anh ta, nàng trở nên dịu dàng đôi chút. Khi Loan bảo với Hùng là nàng đã mệt muốn ra về, Hùng xin Loan uống với anh một ly rượu cuối cùng để chúc mừng cho sự thành công của xưởng gốm. Loan vui vẻ nhận lời, đón lấy ly rượu trên tay Hùng uống cạn. Loan đã không nhận ra mình trở nên nói cười huyên thuyên, đầu óc bồng bềnh và bước đi chập choạng, lần đầu tiên trong đời nàng uống rượu. Nàng không còn nhớ lúc đó việc gì đã xảy ra với mình, chỉ cảm thấy một sự vuốt ve mơn trớn dễ chịu lạ thường.
Những ngón tay Hùng nhẹ nhàng mơn trớn trên hai cánh tay, trên cái cổ trắng ngần của Loan, nàng cố nói một cách yếu ớt:
-Đừng mà! Đừng mà!
Nhưng cảm giác thích thú đã đi khắp cơ thể nàng, Loan không còn nghĩ gì đến người phụ nữ đau yếu kia. . . Hơi thở Hùng dồn dập, những ngón tay trở nên vội vã, chúng tìm đến nút áo Loan và cởi bung nó ra. Loan sợ hãi, hai tay choàng lấy ngực, nhưng ngón tay người đàn ông đã tiến sâu vào cơ thể nàng. Loan đành thất thủ trước cơn khát dục vọng, nàng quằn quại chìm vào cơn hoan lạc. . .
Khi cơn khoái cảm đã qua đi, Loan nằm ngửa trên giường nhìn trân trân lên trần nhà, Đột nhiên nước mắt nàng ứa ra. Hùng định giúp nàng mặc quần áo, nhưng nàng đã giật phắt bộ quần áo của mình từ tay anh ta rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Suốt đêm ấy Loan đã khóc, nàng không biết mình đã về nhà bằng cách nào, chỉ khi về đến cửa nàng mới chợt nhớ lại tất cả những trách nhiệm mà nàng phải đảm đương. Nàng cố lấy vẻ bình tĩnh, thản nhiên bước vào nhà như không có chuyện gì xảy ra. Loan đã quỳ suốt đêm trong căn phòng nhỏ của mình, cảm thấy mình tội lỗi xấu xa như một con thú dữ đối với người vợ đau yếu của Hùng. Nàng càng nhục nhã và hổ thẹn hơn khi nhớ lại những lời dạy dỗ của mình dành cho những đứa con gái lớn trong nhà. Những giằng xé cứ thay nhau hiện lên trong tâm trí Loan cho đến gần sáng, nước mắt nàng cạn kiệt. Loan như một người vừa đánh tuột khỏi tay tất cả những gì quý giá nhất của đời mình, đầu óc nàng trở nên trống rỗng. Rồi dòng lệ đã ráo hoảnh như được tích tụ lại trào ra mãnh liệt, nàng lại khóc nức nở. Tiếng khóc của Loan hòa quyện trong những bản giao hưởng mà nàng đã mở để át tiếng khóc của mình hồi đêm. Loan ngước nhìn cây thánh giá, ánh mắt nàng đau đớn tìm kiếm sự thông cảm hay sự tha thứ của Chúa Giêsu? Lúc ấy, Loan chợt nhớ đến vũ khí mà nàng vẫn sử dụng mỗi khi gặp cơn u tối, nàng lấy chuỗi hạt ra đọc tràng kinh thương xót. Đọc hết tràng kinh, tâm hồn Loan trở nên thanh thản đôi chút, nàng chuẩn bị cho một ngày mới bắt đầu. Ngoài kia, tiếng chuông nhà thờ vang lên từng chập giòn giã trong buổi sương sớm.

Xưởng gốm bắt đầu hoạt động, bây giờ lớp học nghề đã có thể đi đến phần cuối của quy trình sản xuất đồ gốm. Những sản phẩm đầu tay của các học viên được dùng làm quà tặng cho các vị ân nhân. Dần dần, những sản phẩm gốm đã có những vị khách đặt hàng, Loan bị cuốn hút vào công việc kinh doanh, nàng không còn nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong cái đêm đen tối ấy. Thảo cũng đoán biết được phần nào về cái đêm ấy, cô đã không ngủ suốt đêm lắng nghe mọi động tĩnh phát ra từ căn phòng của Loan. Thảo chờ đợi một lời tâm sự của Loan và âm thầm cầu nguyện cho bạn. Thấy Loan đã trở về cuộc sống như trước và bận rộn với xưởng gốm, Thảo cảm thấy yên tâm phần nào. Hai chị em, mỗi người lo phần việc của mình trong mái ấm, hàng tháng lại cùng các chị em khác họp mặt, mọi việc có vẻ rất suông sẻ.
Một buổi trưa, khi Loan vừa về phòng ngủ định chợp mắt một tí thì có điện thoại. Nàng không ngờ đó lại là cuộc điện thoại của Hùng, anh ta muốn gặp nàng ở quán cà phê. Loan bảo với Hùng rằng nàng không bao giờ muốn gặp lại anh ta nữa, nhưng anh ta nói nếu không đến chỗ hẹn thì nàng sẽ phải hối tiếc. Loan suy nghĩ rất lung về câu hăm dọa của hắn nhưng rồi nàng quyết định không gặp hắn, Loan e rằng mình lại mắc bẫy hắn một lần nữa. Ngày hôm sau, có một người giao hàng đem đến cho Loan một lẵng hoa, Loan rất ngạc nhiên không biết ai gởi cho mình nên vội mở bưu thiếp ra xem. Nhưng đó không phải là tấm bưu thiếp mà là một tấm hình chụp một cơ thể lõa lồ trong tư thế khiến Loan biến sắc. Nàng run lẩy bẩy cố đọc hàng chữ ghi phía sau, bây giờ Loan mới hiểu ra bộ mặt khốn nạn của tay thợ gốm đó. Hắn đã sắp đặt toan tính tất cả trong bữa tiệc chia tay tại nhà hàng Hoa Hồng. Hắn tống tiền nàng một cách trắng trợn, một số tiền khổng lồ, và hắn còn chỉ rõ cho Loan biết sẽ phải lấy số tiền ấy từ đâu. Loan chỉ có hai bàn tay trắng, tất cả những gì nàng đang sở hữu là của mái ấm, nàng sẽ phải thế nào đây? Sực nhớ ra sự nguy hiểm cực độ, Loan định chạy vào phòng riêng để thủ tiêu tấm hình ghê tởm kia thì bé Liên nhõng nhẽo đòi má bế. Loan dỗ dành nó, bảo rằng má đang rất bận nhưng bé Liên cứ bám chặt hai đầu gối Loan không cho nàng đi. Loan tát mạnh vào má con bé, bé Liên sững mắt nhìn nàng rồi òa khóc. Lần đầu tiên, Loan đánh một đứa trẻ gọi nàng bằng má, nàng hối hận cúi xuống định bồng nó lên, nó gạt tay nàng ra. Loan cảm thấy cái gì đó tan vỡ trong mình, nhưng sực nhớ đến tấm hình, Loan không còn tâm trí để suy nghĩ về chuyện ấy nữa, vội vã chạy về phòng riêng. Sau khi đã đốt tấm hình, tâm trí nàng lập tức quay về tình thế nguy khốn của mình. Bất lực, nàng gục
đầu dưới chân cây thánh giá mà khóc.

17/3/2009

2 comments:

  1. Cám ơn Vũ Thủy nhiều. "Bập bênh" là câu chuyện thật éo le, có sức cuốn hút, khiến người đọc phải đọc ngay một mạch từ đầu đến cuối. Bối cảnh và cách dàn dựng bố cục cốt chuyện rất chuyên nghiệp. Hoàn cảnh cuộc đời nhiều khi đưa đẩy con người vào những hoàn cảnh khó xử, bập bênh như Hồng Loan trong chuyện. Trong đời mỗi người chúng ta không ít thì nhiều đều đã gặp những giằng co như thế. Trong đoạn kết, Thủy đã đưa ra một giải pháp hữu hiệu nhất cho những trường hợp như thế là phải chạy đến với Chúa để tâm sự, cầu nguyện và xin người ban ơn giúp sức. Giải pháp này luôn luôn hiệu quả nhưng người đời ít khi áp dụng.

    Một lần nữa, cám ơn em nhiều nhé!

    Rất mến,
    CT

    ReplyDelete
  2. Câu chuyện đã được xây dựng một cách khéo léo. Nhân vật chính ôm ấp một lý tưởng, muốn, đang và đã thực hiện thành công mộng tưởng của mình. Nhưng Vũ Thúy đã không để cho nhân vật nầy thăng hoa một cách dễ dàng. Thành công trong công việc, nhưng không thoát khỏi những khắc khoải, những vấp ngã về tình cảm, về dục vọng của con ngưòi. Câu chuyện trở nên rất người. Cô không buông xuôi, đã cố tranh đấu với chính mình, dựa vào tình yêu Thiên Chúa để thoát khỏi những cám dỗ sắp đè bẹp mình. Chúa sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.
    Cám ơn VT.
    A/C KD

    ReplyDelete