Friday, September 30, 2011

CÓ NGƯỜI CON GÁI NGẮM THU SANG...

Thơ: Vũ Thủy

Buổi sáng nay, Thu về rưng rưng nắng
Mượn thanh vắng, lá trên cây xào xạc
Tiễn lá vàng buồn ngơ ngác, Thu ơi
Chiếc lá rơi, rơi về nơi nguồn cội
Gió vội gì mà chở lá Thu đi?

Buổi sáng nay, Thu như thể thì thầm
Giữa trời xanh, những vầng mây trăng trắng
Những giọt nắng lưng chừng treo lơ lửng
Giọt bâng khuâng, giọt ửng má ai hồng
Cả cánh đồng cuối chân trời mơ mộng...

Buổi sáng nay, Thu mở rộng tầm nhìn
Thu chín mọng trên bờ môi thiếu nữ
Rồi có ngày Thu sẽ phải ra đi
Về nơi ấy, nơi Thu là vĩnh cửu
Hồn thiếu nữ thấm nguồn ơn cứu rỗi!

Buổi sáng nay, Thu rất đỗi trong lành
Vì sương sớm từ trời cao lấp lánh
Đã rửa trôi màu tang tóc lá vàng rơi
Thu ơi, buổi sáng nay thu đẹp lắm
Có người con gái ngắm Thu sang...

Wednesday, September 28, 2011

Bà Sheri

The Gardener

There's someone I know like an angel
Early in the dawn in our garden.
She used to work in a comfortable place,
That had a roof for good shade.
She worked indoors with pleasant air,
Sat on a comfortable chair
As an accountant.

After God called her husband,
In his middle age to eternal peace,
She became a gardener,
Listens to earthen breath,
Plows the soil and plants the seeds.
Then new life sprouts and hope proceeds.
She plants beets, zucchini, okra,
Tomatoes, sweet potatoes, green-beans,
Cucumbers, asparagus, and carrots.
And she doesn't forget the dessert,
Juicy cantaloupes, watermelons and strawberries.
She has a green thumb to cultivate,
Despite many enemies the pests and the weeds.
A happy day-her basket full of goodies,
Fresh vegetables healthy and tasty,
Enjoyable meals for the community much appreciated.

She also tends the flowers beds that
Graciously burgeon in the morning sunrise,
Shading colors white, yellow, orange, and red
In front of our Lady of Grace,
and for Jesus' Sacred Heart.
God gazes with a beautiful smile
So delighted and appreciated.
As a gardener she responds to God’s love
Close to nature where He exists.

HBTT

 
HBTT có hứa sẽ viết bài thơ cho bà Sheri.  Câu chuyện thật của bà, bà ta là người học thức nhưng lại chọn làm người làm vườn vất vả, vậy mà bà ta lại thích thế.  Rất cảm phục tính chịu đựng giữa phong sương nắng hè nóng bức có lúc lên hơn 100 độ F.  Ngồi lâu nhổ cỏ cũng mỏi gối, nhức  người và đau lưng.  Nhiều khi thấy bà mà tôi thương xót tự hỏi bà có thể làm ngồi trong văn phòng mát mẻ, tại sao chọn làm vườn làm chi trong tuổi xế chiều, và tóc đã điểm sương.

Viết xong HBTT gởi cho bà, bà ta rất mừng và nói I feel very very bless.  Và ngày hôm sau bà ta âm thầm hái một nhánh hoa hồng để trên bàn trong nhà bếp đang khi HBTT đang nấu ăn.  HBTT hỏi thử bà "Is this flowers for sister Mary?"
she says, no it for you!"

Monday, September 26, 2011

KÍNH MỪNG THÁNH NỮ THERESA HÀI ĐỒNG

Trọn đời kính mến Chúa Hài Đồng
Tâm nguyện rằng mình : Rõ tựa không
Nhẫn nhịn bao điều rèn sáng đức
Hy sinh mọi lúc tích dầy công
Sẻ chia Ơn Phúc, hằng khao khát
Truyền giảng Tin Mừng, cháy ước mong
Thơ bé, nụ kia thành vĩ đại
Đổ mưa Ơn Thánh ngát hương hồng !

Friday, September 23, 2011

THẸN LÒNG...

Đêm thao cùng thức mãi phân vân
Vụng dại câu thơ gượng ghép vần
Nể trước ,nho sinh thơ tựa thánh
Bái xưa ,sĩ tử phú như thần
Mài ngòi “Lục bát “ còn sai vận
Cắn bút”Đường thi” mãi chửa cân
Thẹn thẹn nóng tai ,lời ái tụng
Nặng lòng lắm lắm…tiếng thi nhân !
CAO BỒI GIÀ
23-09-2011

Wednesday, September 21, 2011

CHỊ LÀ ĐÓA HOA TRINH NGUYÊN

Thơ: Vũ Thủy

Trên trời có chị Tiên-sa(1)
Tấm gương trinh trắng như hoa nội đồng
Hương hoa từ chốn tiên bồng
Tràn về cõi thế muôn lòng mến yêu...

Chị ơi, chị đã yêu nhiều
Vì yêu mà chị dám liều hy sinh
Cho dù bé nhỏ, linh tinh
Chị dâng, dâng hết tâm tình lên Cha
Bước chân truyền giáo đi xa
Chị theo bằng nỗi thiết tha nguyện cầu
Đơn sơ nhưng rất nhiệm mầu
Chị đi truyền giáo mà đâu xa nhà !...

Chị ơi em đã hiểu ra
Vì sao chị được ơn mưa hoa hồng...

Em xin chị một cánh hồng
Để em nhuộm thắm cõi lòng yêu đương
Hoa hồng chị rải trên đường
Cánh hoa tuy bé mà hương thơm nồng
Hương bay vào cõi thinh không
Giúp em chiêm niệm mênh mông tình Người
Chị yêu Chúa nhất trên đời
Đơn sơ của chị rạng ngời trinh nguyên!


(1) Tiên-sa: phiên âm theo tiếng Việt tên của chị Theresa
30/8/2011

Tuesday, September 20, 2011

HỒN THU

Thơ: Vũ Thủy

Gió hây hây ngây ngất chân mây
Thu tản bộ khắp cánh đồng lúa chín
Nắng vàng rưng rức buổi chiều thu
Trời xanh như màu lơ mẹ giặt áo
Đó đây náo nức chờ mùa gặt
Mẹ góp nhặt chuỗi kinh cầu
Giãi dầu mưa nắng dành cho con
Mùa no ấm theo con vào lớp học. . .

Những giọt nắng lọc qua mái lá
Lấm tấm rơi trên vai áo mẹ gầy
Ngoài kia cánh đồng vàng rụm trong thu
Thu nhẹ như một làn sương mỏng
Bông lúa rung rinh cười trước gió
Mẹ nheo nheo mắt hướng lên trời
Thu ẩn giữa mây mềm bay cao mãi
Chở về trời chuỗi kinh cầu của mẹ.

Nhớ mùa gặt năm 1977

Monday, September 19, 2011

ĐỪNG NÊN XẤU CHƠI...

Chửa lão mà sao bệnh tật bồi
Thân quen Bác sĩ, thấy là ơi
Thuốc men chích uống làu tên cả
Bệnh viện vào ra nhẵn mặt rồi
Giải phẫu vài phen ,đành hứng vậy
Nội soi mấy bận chịu đòn thôi
Trời cười : nhường bớt …cho đời chứ
Giành hết ,mày thành …kẻ xấu chơi !
CAO BỒI GIÀ

Trầm Thiên Thu: Xưa và Nay - Hành Trình Sinh Tử (thơ)


XƯA và NAY

Ngày xưa gánh lúa trĩu vai
Ông bà ta vẫn tháng ngày lớn khôn
Đã đành thời đó gian truân
Nhọc nhằn lao động tay chân lụy phiền!
Ngày nay lũ trẻ hồn nhiên
Oằn vai cõng sách vở lên lớp mình
Học hành mà hóa cực hình
Hóa thành ác mộng, học sinh kinh hồn!
Tìm con chữ cũng gian nan
Canh tân giáo dục bao lần vậy sao?
Chuyện đời thật, chẳng chiêm bao
Cố lo cải tiến mà sao… cải lùi?
Rất cần giáo dục con người
Mà sao thấy giống chuyện vui, chuyện đùa
Ráp vần chưa được chữ NGỜ
Mà sao lại đã hóa NGƠ mất rồi!
Học sinh cõng chữ cong người
Xót lòng cha mẹ bó tay, lắc đầu!

TRẦM THIÊN THU


HÀNH TRÌNH SINH TỬ

Sinh ra là trắng đôi tay
Xác thân trần trụi, loay hoay khóc nhè
Rồi lo cuộc sống bộn bề
Mưa chiều, nắng sớm, nặng nề tâm can
Tháng ngày xuôi ngược trần gian
Loanh quanh giữa những nhọc nhằn không ngơi
Ô hay tóc trắng phau rồi
Mai về cát bụi trắng đôi tay gầy
Sinh tay trắng, chết trắng tay
Cả đời tay trắng sao đầy kiêu căng?
Lạy Thiên Chúa, Đấng yêu thương
Xin cho con biết sống dừng “cái tôi”!

TRẦM THIÊN THU
Đồng Tháp, 17-9-2011

Saturday, September 17, 2011

THU CA

Sầu vương man mác ngọn thu phong
Xao xuyến lơ thơ sắc lá hồng
Nhạn lạc đơn côi xoài cánh mỏi
Trời chiều xanh ngắt điểm mây trong
Hồn thu thấm đẫm lan rừng vắng
Sắc nắng nhạt nhòa trải bến sông
Nhẹ lướt giữa dòng, đò chuyến cuối
Thu ca , ai hát khách phiêu lòng !
CAO BỒI GIÀ

Friday, September 16, 2011


DELIGHTFUL IN NATURE

I take a walk in Sunday' sunshine.
Authentic morning, beautiful display.
Seeing the white egret very calm and waiting
For some fishes lucky or unfortunate.
On the East the sun slowly rises.
Brightly radiant shading red and orange,
While the blue moon still appearing on the West,
Patiently waits for the sun to take duty.
The landscape pleasant with green grasses
Evenly cut like new piece of carpeting.
The magic lilies grouping tall and proud,
Well arranged in front of the Grotto.
Birds make music mingling with the wind,
Mixing together like a beautiful song.
On the tree branches a cute squirrel, chewing an acorn.
In the meadow rabbits enjoy chasing each other.
Suddenly then the innocent deer swiftly pass.
Placid atmosphere, sweet tropical scent,
Delightfully soak into my soul.

HBTT


PS:  HBTT rất may mắn được ở vùng wildlife.  Có ngày khặp mommy deer and baby deer rất gần, they have a long white tales.  Nhìn thấy nó khoảng 6:15 chiều
2 bên đều giậc mình, xong rồi nó quay lại nhìn HBTT một lúc rồi chạy mất tiêu....they are so cute...and they eats our vegetables.  Nó ăn luôn rau mồng tơi.   Maybe these deers are half Vietnamese and half American.
 Rồi thấy hạt trắng như trong hình này, rồi hạt xanh đậm (navy blue), rồi hạc loại nhỏ, rồi mùa lạnh sắp tới thì có rất nhiều Canada Greese bay tới...

Thursday, September 15, 2011

KHẤN MẸ SẦU BI

Ngắm khuôn mặt Mẹ trĩu sầu bi
Buồn dạ nhân gian quá lợm lì
Thập tự Con treo tàn nhẫn quá
Máu đào Chúa đổ đớn đau chi
Mong tâm nhân thế chăm , chăm sửa
Ước tội gian trần bớt ,bớt đi
Đêm vắng niệm suy , xin Mẹ giúp
Hướng lòng con thoát u mê ghì
C.B.G.
15-09-2011

Tuesday, September 13, 2011

CÔ HÀNG NÓN

Cô hàng “ Nọn Huệ “ mắt xa xôi
Ạo tịm ghé chân…vắng , vắng rồi
“Nọn lạ bài thơ “thời vắng bóng
“Mũ nồi cơm điện” thuở lên ngôi
Tác phong thời đại ào chân chạy
Duyên dáng ngày xưa gượng tiếng cười
Xoay sở cô thêm…quầy “ nón cối “
Đành phai sắc tím mộng mơ thôi !
CAO BỒI GIÀ
14-09-2011

“Nón nồi cơm điện : The helmet

Phượng Hoàng: Mẹ! (tùy bút)



Mẹ!

Mẹ ơi ! cứ đến chiều chủ nhật , một nỗi buồn len nhẹ vào hồn , rồi mắt ướt mi vì nỗi nhớ thương Mẹ ngút ngàn cõi hồn . Mẹ Ra Đi vào chiều chủ nhật , là ngày Chúa Sống Lại , lẽ ra niềm tin phải đem lại cho con niềm hạnh phúc , chứ sao chủ nhật lại trở thành một ngày ảm đạm trong đời con , kể từ chiều chủ nhật 31/7 /2011 (!?) . Phải chăng tình cảm con dành cho Mẹ , thuần túy chỉ là cảm xúc con tim của một người con vừa mất Mẹ. Nhìn lại chặng đường từ 1975 đến 2011 , Mẹ con mình có nhiều kỷ niệm được đan dệt trong nước mắt nghẹn ngào , nhưng đó là những dòng Nước Mắt Hạnh Phúc , " những kỷ niệm dấu yêu đã buông cánh đậu xuống đời con ". Con nhớ mãi những tháng ngày một mình Mẹ phải trông coi gian hàng bán đồ chơi tại nhà , còn Bố thì phải làm nội tướng , đi chợ nấu cơm . Vì " thời thế , thế thời phải thế " , các con của Bố Mẹ đã đi xa ... Có những xa cách vượt cả bến bờ Thái Bình Dương , riêng con , an phận thủ thường , làm cô giáo ở miền sông nước Cửu Long . Mỗi khi về thăm gia đình , nhìn thấy căn nhà thênh thang trống vắng , chỉ còn lại Bố Mẹ già và con chó Luna , vừa " đẹp gái " vừa tinh khôn , hình như nó " ý thức " rằng , trong nhà bây giờ chỉ có nó " trẻ nhất " và là " đứa con " con lai bên Bố Mẹ , nên đêm về nó nằm ngủ ở dưới nhà để canh chừng trộm cắp có thể cạy cửa vào nhà . Con đau lòng xót xa thương cảnh Bố Mẹ già neo đơn lạc lõng , không người chăm sóc , nhưng con không dám nghỉ việc . Vì chẳng biết chuyến hải hành của các em có thuận buồm xuôi gió đến bến bờ bình an !
Thế nên , hàng tuần , cứ chiều thứ sáu con về , vừa nhìn thấy con bước vào nhà , nét mặt Mẹ vui mừng hân hoan hẳn lên , con ở bên Bố Mẹ chỉ được ba ngày cuối tuần , dọn dẹp cửa nhà rồi đi Chợ Lớn cất hàng cho Mẹ bán trong tuần , đến sáng thứ hai lại xách giỏ ra đi ! khoảnh khắc này tim con đau nhói từng hồi , bước từng bước nặng nề ... _ Bố ngồi lặng lẽ nhìn từng bước chân của con từ trong nhà ra sân , còn Mẹ thì ngồi trong góc gian hàng khóc thút thít từ lúc nào , đến khi thấy con xách giỏ ra đến cửa , thì vừa làm dấu ( cầu cho con đi bằng an ) , vừa oà khóc thổn thức thật to , đến nỗi cậu bé ở nhà đối diện bên kia đường cũng nghe thấy , vội gọi Mẹ cậu ra : Má à! Bác Chinh đang khóc cô Phượng . _
Con bước ra khỏi nhà , không dám nhìn Mẹ , nhưng Mẹ ơi ! trên con đường từ nhà ra đến bến xe Miền Tây , con vừa đi vừa khóc nghẹn ngào , rồi trên chuyến xe đò từ Xa Cảng Miền Tây về đến Nhị Quí , Cai Lậy , nước mắt con cứ thế tuôn rơi ,hoà theo nỗi xúc cảm ngập tràn cõi hồn . Hai bên đường là ruộng lúa mạ xanh mướt , thẳng cánh cò bay , xa xa là những mái nhà tranh lẩn khuất trong những hàng cây , lác đác vài bác nông phu , với các chú bé chăn trâu đó đây trên cánh đồng . Một khung cảnh thật thanh bình của nếp sống an nhiên tự tại của người dân quê Miền Nam . Còn con , một người ở phố thị , về quê làm công việc dạy học để góp phần khai trí cho các em , nhưng lòng rối như tơ vò , như người trước ngã ba đường : nếu bỏ dạy giữa niên khóa , làm sao hiệu trưởng tìm được người thay thế (?) .Nếu tiếp tục đến lớp với các em , thì Bố Mẹ già chơ vơ lạc lõng , lủi thủi ngày đêm chỉ có hai bóng người , vắng lặng như âm thất ..._ Và rồi cuối cùng , con đã quyết định tự ý bỏ việc , đành chấp nhận là người sống " bất hợp pháp " ngay trong chính căn nhà của mình , vì ủy ban phường không cho nhập hộ khẩu trở lại , để về với Bố Mẹ , nhất là để lau khô những dòng nước mắt thổn thức của Mẹ . Lần cuối , con vĩnh biệt ngôi trường mà con mới gắn bó có ba năm , với cái nghề đầu đời là cô giáo , khi vừa bước chân vào cánh cửa sắt , con bỗng thấy ngôi nhà ấm cúng hẳn lên , vì con biết , từ nay cuộc đời con sẽ gắn liền với Bố Mẹ , con vội báo tin cho Mẹ : " con về luôn với Bố Mẹ , con không trở lại trường nữa ." _ Mẹ mừng rỡ với nụ cười móm thật tươi , ríu rít nói :" ừ , đúng rồi , con ở nhà bán hàng với mẹ , có rau ăn rau , có cháo ăn cháo , Mẹ con mình có nhau " _ Hai tiếng " có nhau " , lần đầu tiên con nghe Mẹ nói với con , nó dễ thương , trìu mến , khắng khít tình mẹ con làm sao ! _ Viết đến đây thì con chợt nhớ đến câu nói của Cha Nguyễn Tầm Thường :" Trên đường đời , chúng ta phải lắng nghe những người chung quanh nhiều lắm , tại sao ta không lắng nghe chính Mẹ mình , lúc Mẹ còn sống ?"_ Ngày hôm nay khi không còn Mẹ , hồi tưởng về thuở xa xưa ấy , con đã thật vui , vì đã biết lắng nghe tiếng lòng của Mẹ ._ Rồi đường đời có những ngã rẽ , Mẹ con mình cũng dìu nhau đi vào khúc quanh vạn dặm : lên đường định cư ở Xứ Lạnh Tình Nồng . Nhưng hai mươi năm nơi xứ người , Mẹ chưa được ngắm cảnh " thiên đàng trần gian " thì cuộc đời Mẹ đã gắn chặt với cái giường và chiếc xe lăn ! _ Trong mười bảy năm được bồng bế , chăm sóc Mẹ từng ngày , đó là quãng đường đời hạnh phúc nhất của con . Nhưng đối với lối suy nghĩ thực dụng của con người nơi đây , thì đó là " tough life " , cô thư ký của chung cư đã nói với con như thế : " you have a tough life ! but you seem a happy person , because you are always smiling with every one in the building " _ Rồi có lần , Bà dược sĩ da đen ở tiệm thuốc tây mà hàng tháng con vẫn ra lấy thuốc cho Mẹ , đã nói với con :" Life is short . Enjoy your life . you shoud send your mom to the nursing home " . Con cười không nói gì , trên đường về nhà , vừa đi con vừa suy nghĩ lời Bà nói và con thấy thương cảm Bà . Bà không hiểu được niềm vui của sự quên mình để phục vụ người khác . Câu hát của Thánh Phanxico Assissi :" chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân " là một nghịch lý !

Mẹ à! Mười bảy năm liệt giường , người ngoài nhìn vào , cho là 17 năm Mẹ bệnh hoạn đau đớn thể xác , nhưng con đã cố gắng gìn giữ Mẹ không bị lở loét hoại thư , và Chúa ban cho Mẹ sức khỏe tốt , mọi cơ quan nội tạng của Mẹ đều tốt , ăn khỏe , ngủ khỏe . Tinh thần Mẹ cũng rất là thư thái , an bình , lúc Mẹ còn nói được , chẳng bao giờ Mẹ rên rỉ , hay kêu la , cũng chẳng đòi ăn đòi uống . Mẹ như một đứa bé thơ , đặt Mẹ xuống giường là nhắm mắt ngủ , ngáy khò khò . Chính những cái nét dễ yêu này của Mẹ đã làm con thương nhớ Mẹ rất nhiều . Nhưng rồi hai tháng cuối cùng , Mẹ đã bỏ ăn hoàn toàn . Con đưa Mẹ vào bệnh viện Mount Sinai , được hai tuần lễ , bác sĩ bảo con :" this is the end of her life ".
Con đã bật khóc nức nở . Ông cho Mẹ xuất viện , về nhà để chờ chết ! _ Rồi từng ngày con thổn thức khóc Mẹ , cho dẫu đã bao lần trong đời con nghe giảng và đọc những bài viết về sự chết , con tâm đắc và cảm thấy không có gì là âu sầu , sợ hãi về cái chết . Chẳng hạn , Cha Louis Evely bảo rằng :" Chết , chính là được chữa khỏi một phần sự vô hiệu , sự bất lực của mình . " . Còn Tagore thì nói :" Hỡi Thần Chết , ngươi làm tràn đầy cuộc đời lần cuối " . Cha Nguyễn Tầm Thường thì khuyên :" Nếu yêu sự sống , thì cũng phải yêu sự chết , khi tôi được sinh ra là khởi điểm tôi bắt đầu đi về cõi chết . Kết hợp và biệt ly ở lẫn với nhau . Trong lớn lên đã có mầm tan rã ..." _ Đó là qui luật đào thải của vũ trụ . Và niềm tin cũng dạy con rằng , Chết là ngưỡng cửa để con người bước vào cõi sống hạnh phúc miên viễn . Nhưng Mẹ à! bây giờ con mới cảm nghiệm một điều : biết là một chuyện , nhưng sống điều mình biết , thật chẳng dễ dàng tí nào ! con chưa sẵn sàng để đón nhận tiếng gọi Chúa dành cho Mẹ , dẫu Ngài đã cho Mẹ sống đến tuổi thọ 94 là một Hồng Ân ._ Nhưng rồi hai tuần lễ cuối , ngày ngày con ngước nhìn lên tượng Thánh Giá và ảnh Trái Tim Mẹ Maria , con khóc nghẹn ngào với các Ngài để khẩn cầu các Ngài hãy đưa Mẹ về ! vì xót xa đau lòng thương Mẹ quá , thân thể Mẹ chỉ còn da với xương sau hai tháng không có chất dinh dưỡng , Mẹ chỉ sống nhờ nước biển , các thớ thịt đã tiêu tan hết , làn da Mẹ mỏng như tờ giấy , các khớp xương nhô lên khỏi làn da , dọc theo cột sống ở lưng Mẹ , con đã phải dán một lớp băng giống như miếng sốp , để che cho lớp da khỏi bị lở loét . _Những dòng nước mắt của con đã được các Ngài xót thương , nên đã cất tiếng gọi Mẹ . Ba giờ chiều chủ nhật 31/7 , Mẹ mở mắt nhìn con lần cuối , rồi nhắm mắt và khép đôi môi chặt lại , bình thường Me vẫn mở to vì móm không răng . Đến 6 PM , thì da mặt Mẹ bỗng tái nhợt hẳn đi , con biết Mẹ Ra Đi , nên vội phó linh hồn , đọc kinh ăn năn tội ._ Mẹ thở hơi cuối cùng qua đời êm ái nhẹ nhàng từ giấc ngủ cõi tạm đến Cõi Vô Biên . Một mình con bên giường Mẹ trong khoảnh khắc cuối , nhưng con bình thản không khóc , vì con ý thức được rằng , Thiên Chúa thương hai Mẹ con mình , nên đã cho Mẹ con mình được bên nhau trong giây phút vĩnh biệt Sinh / Tử . _ Giờ đây thân xác Mẹ đã vùi sâu dưới huyệt mộ hơn một tháng rồi và đang trong tiến trình phân hủy thành hạt cát , hạt bụi . Nếu đời người với biết bao thăng trầm , nổi trôi theo vận mệnh của thời cuộc , mà kết thúc chỉ có thế , thì vô nghĩa quá Mẹ à! _Thế nên , hạnh phúc biết bao cho những ai tin vào Đức Kitô Phục Sinh , vì niềm tin ấy chắp cánh cho con người được thăng hoa giá trị tinh thần và tâm linh , để cuộc sống nhân sinh có một cùng đích và một ý nghĩa mà vuơn lên , ngõ hầu có thể sống đến cùng Ơn Gọi Kitô hữu . Con nhớ có một câu hát :" Giêsu ơi ! dẫu rằng vạn lý xa xôi , có Người chung bước trong đời , lòng vui hát câu tình ca thiết tha " ._Mẹ ơi ! Mẹ về với gia đình Ba Ngôi Thiên Chúa , Mẹ hãy cầu bầu cho con Mẹ nha , để con cũng có thể nói được như Thi Hào Tagore :" Bình minh cuộc đời , tôi vẫn hằng tràn ngập các làn điệu linh thiêng ( qua bí tích Rửa Tội ) , thì xin hoàng hôn cuộc sống , được chiếu diện bằng toàn bộ màu sắc cầu vồng ( qua ơn Cứu Rỗi của Giêsu Thập Tự )". Con chào Mẹ.

Trầm Thiên Thu: Ngày Xưa (Chuyện ngắn)

Ngày xưa

Ngày xưa, thời còn học tiểu học (nay gọi là cấp I), một thời thơ ngây và hồn nhiên thật đáng yêu. Suốt 5 năm chung lớp, vả lại, Thảo và tôi lại là hàng xóm, nên rất thân nhau. Tôi hơn Thảo 3 tháng tuổi, nên chúng tôi chỉ xưng tên với nhau.

Thảo và tôi không chỉ học chung trường, chung lớp, mà còn học giáo lý chung. Thời đó, chiều nào cũng học giáo lý chứ không chỉ học giáo lý vào Chúa nhật như bây giờ. Tôi nhớ năm đó, Thảo và tôi cùng được Xưng tội và Rước lễ lần đầu, ngay hôm sau lại được ĐGM phụ tá P.X. Trần Thanh Khâm ban bí tích Thêm sức. Với tôi là rất đặc biệt khi được Xưng tội và Rước lễ lần đầu hôm trước, hôm sau lại được Thêm sức ngay.
Hồi đó, tôi hay vẽ hình vua chúa, hoàng hậu, công chúa, hoàng tử, và hiệp sĩ bằng phấn trên nền nhà đất. Thảo thường sang chơi, thấy tôi vẽ cứ lại gần chọc phá tôi, có khi xóa “công chúa” và “hoàng tử” của tôi. Tôi giận quá – vì tôi rất nóng tính – nên tát Thảo một cái như trời giáng. Thảo khóc ơi là khóc. Trời lúc đó đang mưa, Thảo không về được, cứ ngồi khóc nức nở. Phải một hồi lâu sau mới hết, và tôi thấy hối hận. Lúc đó chẳng có ai ở nhà, tôi lén lấy gói kẹo mẹ mua còn để đó để bắt đền Thảo. Nhìn gói kẹo hồi lâu Thảo mới chịu cầm. Trời còn mưa nhẹ, Thảo vừa đi về vừa phụng phịu:
– Nguyên ác lắm, đánh Thảo đau quá đi, về nói bác gái à nghe!
Quả thật tôi nóng quá. Tôi ác thật. Và tôi sợ. Sợ thật. Sợ Thảo méc mẹ và sợ mẹ biết mất gói kẹo. Tôi cầu trời cho không xảy ra chuyện gì. Cả tuần sau chẳng thấy mẹ nói gì cả. Cũng từ hôm đó, tôi chẳng dám rủ Thảo đi học mỗi sáng, và Thảo cũng chẳng sang chơi như trước.
Sáng hôm đó, mẹ định lấy gói kẹo ra gói lại để đi biếu ai đó. Thấy mất gói kẹo, mẹ hỏi mà tôi cứ nói quanh, thế là mẹ mới cho tôi một trận đòn nên thân vì tội lấy đồ khi chưa được phép.
Biết tôi bị đòn, chiều hôm đó Thảo sang chơi, chắc là muốn biết nguyên nhân nhưng không dám vào, cứ thập thò ngoài cửa. Đang làm tập làm văn, thấy vậy nên tôi lên tiếng trước:
– Vào chơi, Thảo!
Thảo lẳng lặng bước vào một cách rụt rè. Tôi vội cười trấn an:
– Thảo giận Nguyên hả?
– Ai bảo…
Thảo cúi đầu buồn buồn. Đôi mắt bồ câu của Thảo hình như long lanh. Tôi vội nói:
– Cho Nguyên xin lỗi. Đừng giận nghe Thảo!
Thảo chợt ngước lên nhìn tôi và tặng tôi một nụ hàm tiếu miễn phí, rồi khẽ nói:
– Lúc đó giận lắm. Bây giờ thì… hết rồi. Thảo muốn đưa cho Nguyên cái này.
Tôi ngạc nhiên, vừa cười vừa hỏi:
– Cái gì vậy?
Thảo đi ra cửa lấy gói kẹo hôm trước tôi bắt đền vào đưa cho tôi:
– Thảo không lấy đâu. Mẹ Thảo nói vậy.
– Thảo cứ cầm đi. Không sao đâu.
– Nguyên xạo Thảo ha!
– Thiệt mà!
– Hồi sáng bác gái đánh Nguyên nè.
Tôi luống cuống như gà mắc tóc, và ấp úng:
– À… ừ… Tại Nguyên bị… điểm bốn đó.
Tôi nói dối vậy để chữa thẹn. Hẳn là Thảo cũng biết, vì Thảo học chung lớp mà. Thảo nhất định đưa lại gói kẹo cho tôi nên tôi đành… để lại chỗ cũ. Ai cũng nhận lỗi về phần mình. Dễ giận mà cũng dễ bỏ qua. Thế là huề. Cứ dễ thương mà cũng dễ ghét!
Từ lần ăn tát tới nay, Thảo “sợ” tôi hẳn. Một điều hỏi, hai điều hỏi, làm tôi đâm ngại. Nhưng nhờ vậy mà tôi bớt nóng tính hơn nhiều. Cảm ơn Thảo. Dẫu sao cũng vui vì đã “bình thường hóa quan hệ”.
Thấm thoát đã lớp Chín. Vậy là Thảo và tôi học chung suốt 5 năm cấp I và 4 năm cấp II. Thời gian qua nhanh quá! Con trai thì vẫn như thường, có khác chăng là tóc biết rẽ đường ngôi, mặc quần áo ủi. Con gái lại khác hẳn từ cách đi đứng tới cách ăn nói. Thảo bây giờ để tóc thề một suối ngang lưng, trông ra dáng một thiếu nữ, e lệ, “hay hay” sao ấy! Nhưng học chung từ nhỏ nên Thảo và tôi vẫn thân thiện như hồi nào.
Thảo dung dị, không kiểu cách, không làm dáng như các bạn cùng trang lứa. Thảo học giỏi và hiền lắm. Tôi không học giỏi bằng Thảo, nhưng tôi rất chăm học nên học lực cũng trên trung bình. Có lẽ đúng như ông bà thường nói: “Cần cù bù thông minh”.
Thi thoảng trường tổ chức mỗi lớp làm một tờ bích báo (báo tường). Tôi có nét chữ “coi được” – như các thầy, cô nói vậy – và tôi còn vẽ phỏng được các hình ảnh ở báo, nên cả lớp đồng ý giao cho tôi “trọng trách” viết và trang trí tờ bích báo của lớp.
Có lần thi đệ nhất lục cá nguyệt (học kỳ I), bài thi Văn của tôi được cô giáo đọc cho cả lớp nghe. Bất ngờ quá! Tôi mắc cở, vì hồi đó tôi nhút nhát lắm, như thỏ đế vậy. Về nhà, Thảo đòi mượn bài Văn của tôi cho bằng được. Tôi khá Văn, còn Thảo giỏi Toán. Qua những việc như vậy, tôi thấy mến Thảo, và ngược lại. Một thứ tình cảm đơn sơ, nhẹ nhàng, và trong sáng của một thời học sinh đáng yêu làm sao!
Hết cấp II, lên cấp III. Tôi đi học nội trú xa. Thảo cũng chuyển trường, nhưng gần đó. Cuối năm học lớp Mười thì đất nước thống nhất, gia đình Thảo chuyển đi nơi khác. Tôi không biết ở đâu. Riêng tôi vẫn ráng tiếp tục học, tuy có bị gián đoạn vài năm.
Không biết Thảo bây giờ làm gì. Nghe vài người quen nói hình như Thảo làm nhân viên ở một tòa soạn báo khá có tiếng. Cứ mỗi lần trời chuyển mưa, tự dưng tôi lại miên man nhớ về Thảo với cái tát “nổ đom đóm mắt” ngày đó, nét bình dị và đôi mắt bồ câu của Thảo. Nhớ ngày xưa như có chút níu kéo, lưu luyến, chưa muốn xa những gì đã xa, dù muốn hay không thì ngày xưa đã vĩnh viễn trôi vào dĩ vãng hóa thành ký ức và kỷ niệm. Không phải vì ích kỷ mà tôi chỉ muốn ôn lại những gì đẹp đẽ và dễ thương, nhất là một người như Thảo, cô bé ngày xưa ấy!
Tôi lấy ra cây viết Thảo đã tặng và viết vài dòng như để gởi cho Thảo vậy:
Tự tình cùng với thời gian
Thảo nguyên bát ngát thắm xanh một màu
Bao nhiêu kỷ niệm ban đầu
Còn trong ký ức pha màu bâng khuâng
Ngày xưa đậm nét vô thường
Như không như có… mênh mang diệu kỳ…
Tứ thời, bát tiết – đến, đi
Lòng người chộn rộn vân vi thất tình (*)
Cây viết đã theo tôi suốt mấy chục năm, dù có cũ với thời gian nhưng vẫn mới với kỷ niệm. Đặc biệt trên cây viết có khắc hai chữ Thảo Nguyên với nét bay bướm. Sự nhút nhát của tôi đã không thể hiểu ngụ ý của con gái. Con gái ký lạ quá. Con gái là một Thế Giới Mới, một Thế Giới Bí Ẩn, hiểu được con gái chẳng khác gì Kha Luân Bố (Colombus) tìm ra Tân Thế Giới (Mỹ châu). Sự hiểu muộn màng có tính tất yếu đặc thù của cái mà người ta thường gọi là tình cảm đầu đời, tình cảm tuổi mới lớn, còn Anh ngữ gọi là Puppy-Love.
Tất cả đã qua, nhưng kỷ niệm sẽ còn mãi, để rồi người ta có những lúc bâng khuâng… Ngày xưa thân ái và đẹp lạ lùng. Thời gian nhìn tới thì dài mà nhìn lại thì sao ngắn quá!
Tình cờ gặp lại mẹ của Thảo trong một lần đi lễ ở Nhà thờ Đức Bà, bác đã già ngoài bát tuần nhưng nhìn bác vẫn còn sinh khí của tuổi già. Chuyện qua lại, tôi thực sự ngạc nhiên khi bác cho biết Thảo đang là Chị Tổng (ngày xưa gọi là Mẹ Bề trên) của một dòng nữ ở giáo phận Phú Cường. Bác nói sắp công chuyện ở Bình Dương và tiện ghé thăm con gái luôn. Bác rủ tôi đi, và tôi hứa sẽ đi với bác. Quả thật, trái đất tròn. Rất tròn! Tạ ơn Chúa luôn quan phòng mọi sự và luôn yêu thương chan chứa…
Tôi chợt nhớ mà ngâm nga một bài thánh ca của thầy tôi là nhạc sư Hùng Lân: “Chúa có mặt trong lịch sử cuộc đời, Chúa có mặt trong lịch sử đời tôi…”.

TRẦM THIÊN THU

(*) Hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục.

Monday, September 12, 2011

Trầm Thiên Thu: Nhịp Cầu Thánh Giá (thơ)



NHỊP CẦU THÁNH GIÁ

Dọc, ngang chữ thập nhánh đôi
Giao nhau nối kết đất trời với nhau
Lên trời một nhánh vươn cao
Giao hòa với Chúa, tin yêu suốt đời
Dang tay một nhánh ngang đời
Đến với mọi người, đoàn kết, sẻ chia…
Yêu thương thì phải thứ tha
Nhịp cầu Thánh giá chính là hồng ân
Xin cho con biết dấn thân
Thước đo mến Chúa là luôn yêu người
Thực hành Ý Chúa trọn đời
Từng giây phút sống đúng Lời Chúa khuyên
TRẦM THIÊN THU
Lễ Suy tôn Thánh giá, 2011

RU EM VÀO ĐỜI

Thơ: Vũ Thủy

Chị Hằng ơi, chị Hằng
Đêm nay chị đẹp lắm
Em ngắm chị đã lâu
Chị sửa soạn đi đâu
Mà sao chị đẹp thế!

Chị Hằng ơi, chị Hằng
Chị sáng như trăng rằm
Tròn đầy giữa trời cao
Sao trên trời đâu cả
Để chị có một mình
Với chú cuội già nua
Và cây đa cằn cỗi?

Chị Hằng ơi, chị Hằng
Chị rất đỗi là thơ
Thơ bát ngát cánh đồng
Thơ lồng vào trang vở
Thơ mở hồn đón trăng...

Đêm nay trăng trắng ngà
Như màu da của chị
Tỏa mát dịu mùa thu
Giữa một đêm trăng tròn
Cho trẻ con vui hát
Đốt đèn đón Trung Thu...

Dưới ánh trăng thanh bình
Chị đẹp vẻ thần tiên
Ai điểm trang cho chị
Mà sao chị đẹp thế?

Em ơi! Chị là Trăng
Là vần thơ của Chúa
Từ ngày xửa, ngày xưa
Thuở chưa có con người
Chúa đã là thi sĩ
Là nguồn chân thiện mỹ
Sáng tạo ra đất trời
Ngài cho chị chào đời
Để con người thô thiển
Mỗi khi ngắm vầng trăng
Phải thốt lời chúc tụng
Đấng Tạo Hóa vô cùng !

Ôi , lạ lùng đêm nay
Chị Hằng như trăng sáng
Dịu dàng giữa mùa thu
Soi sáng đời con trẻ...

Ôi, thần tiên cổ tích
Trong giấc ngủ đêm nay
Mượn vần thơ của Chúa
Ru con trẻ vào đời !

Dêm Trung Thu 2011

Thursday, September 8, 2011

NHÁNH HUỆ THIÊN ĐƯỜNG - HUỆ THIÊNG

NHÁNH HUỆ THIÊN ĐƯỜNG

Ơn trọng trong bình đất mỏng manh

Khiêm cung , thầm lặng tấm lòng thành

Khiết trinh còn mãi khi đầu bạc

Công chính không ngừng lúc tóc xanh

Tin , cậy , mến yêu gìn sáu khắc

Khôn ngoan , dũng cảm giữ năm canh

Chở che Thánh Thất niềm vâng phục

Nhánh Huệ Thiên Đường mãi xứng danh


Giuse NGUYỄN VĂN SƯỚNG

XIN HỌA :
HUỆ THIÊNG
Biết mình bản thể vốn mong manh
Trông cậy tuân vâng trọn dạ thành
Ẵm Trẻ lánh thù khi tắc biến
Giữ lòng chống lụy lúc sang canh
Tinh tuyền , dương thế ngời danh chính
Vững cậy , Nước Trời rạng sử xanh
Như Huệ trắng trong, hương thánh đức
Giu Se ,Chúa Cả rạng nêu danh .
CÙ MÈ

Duy Hân: Tiền (slideshow)

Trầm Thiên Thu: Lỡ Dại (chuyện ngắn)

LỠ DẠI


Tôi khép nép đứng bên mẹ với đôi mắt lưng tròng lấm lét nhìn mẹ:
– Xin mẹ tha cho con. Mẹ tha cho con, mẹ ơi!
Mẹ không nói. Đôi vai mẹ run nhẹ. Mẹ chợt quay đi…
o0o
Trời sẫm tối. Tôi “liều mạng” vào quán dì Tư gọi hai ly chè một lượt ăn cho “đã”. Dì hỏi, tôi trả lời quanh co cho xong lần. Vừa ăn vừa hồi hộp. Lỡ rồi, “chơi” luôn. Bụng đánh lô tô suốt. Dì Tư cận nặng, mang kiếng còn chưa nhìn rõ huống chi không. Sợ gì “người trần mắt thịt”. Tôi trả tờ 10.000 đồng rồi biến lẹ. Tôi hí hửng “trả thù” thằng Nam qua mẹ nó.
Vừa đi học về, tôi đã thấy mẹ ngồi sẵn bên bàn và nhìn tôi. Rồi với giọng nhẹ nhàng, mẹ gọi:
– Đông, cất cặp đi, ra đây mẹ bảo.
Như không có gì xảy ra, tôi cất cặp xong đến bên mẹ:
– Dạ, mẹ gọi con.
Mẹ tôi vẫn thản nhiên:
– Con đã làm điều gì gian dối không?
Tôi tỉnh queo:
– Dạ, không. Hôm nay con làm bài kiểm tra được 10 điểm. Con tự làm mà mẹ.
– Không phải chuyện học hành, chuyện khác kìa.
– Không mà mẹ. – Tôi vẫn quả quyết với mẹ chắc như đinh đóng cột.
Đưa tay lấy thanh tre, mẹ vừa quất vào bắp chân tôi vừa nói:
– Con còn cãi mẹ hả Đông?
Tôi òa khóc xin mẹ tha. Hay là…? Tôi chợt nghĩ tới tối hôm qua. Mẹ lấy trong túi ra tờ 10.000 đồng tiền âm phủ đưa trước mặt tôi:
– Tiền của con phải không?
Tôi ấp úng:
– Dạ… dạ… Con xin lỗi mẹ.
– Mẹ đã từng dạy con sống chân thật. Mẹ nghèo nhưng con có phải thua kém bạn bè không? Gian dối là xấu nhất. Mẹ không muốn có đứa con gian dối như thế. Con đói khát lắm sao Đông?
Mẹ nhìn ra xa. Rồi mẹ nhìn tôi và nói tiếp:
– Con đi học giáo lý thế nào? Con có biết điều răn nào cấm lấy của người không? Con không trực tiếp lấy gì của dì Tư, nhưng con lừa dối vậy cũng là một dạng ăn cướp, con biết không? Con không thật thà trong những điều nhỏ thì làm sao con có thể công bằng trong những điều lớn hơn chứ?
Tôi ràn rụa nước mắt:
– Con xin lỗi mẹ. Con hứa từ nay không làm vậy nữa.
– Tại sao con lừa dối dì Tư bên xóm?
Tôi kể lại chuyện thằng Nam làm bể bức tượng Ngộ Không bằng đất sét mà tôi loay hoay nặn cả buổi mới xong. Tức nó nên tôi đã làm chuyện tối hôm qua. Tôi thấy ân hận và xấu hổ về lầm lỗi mà tôi tưởng là đơn giản ấy. Chuyện không đáng gì mà tôi đã đánh mất lòng chân thật. Tôi không ngớt xin lỗi mẹ. Mẹ tôi cứng giọng:
– Con đứng im. Mẹ đánh con một roi nữa để nhớ mà chừa. Lỗi bác ái là tội rất lớn. Chúa dạy con phải yêu thương cả kẻ thù kia mà. Lát nữa con phải sang xin lỗi dì Tư nữa nghe chưa?
– Dạ.
Nhìn mẹ nghiêm mặt, tôi run lên vì sợ. Làn roi thứ hai làm tôi điếng cả người. Đáng buồn hơn là tôi đã làm mẹ buồn lòng, phụ tình thương mẹ. Mẹ quay người đi lặng lẽ…
o0o
Nắng nhạt. Tôi ngồi lặng nhìn những giọt nắng cuối ngày còn vương lại trên mấy tán cây cao. Khoảng chiều trầm lặng hơn mọi khi. Người ta có những lúc miên man trong dòng nhớ kỳ lạ, mặc vẻ bí ẩn. Kỷ niệm tuổi thơ chợt ùa về. Xa mới nhớ, nhớ da diết. Vết sẹo năm xưa còn đó. Nó luôn nhắc nhớ và giúp tôi sống chân thật, không quay cóp mỗi khi làm bài. Tôi không hổ thẹn lương tâm khi tôi còn ngồi ghế nhà trường. Ước mơ dâng cao. Tôi đi dạy, khi đứng trên bục giảng, tôi vẫn luôn dạy cho học sinh lòng tự trọng và chân thật. Ngay cả khi tôi dạy kèm Anh ngữ và Âm nhạc, tôi cũng tìm cách “chen” vào bài học tự trọng và trung thực.
Mẹ ơi! Con cảm ơn mẹ đã dạy cho con một lương tâm tốt. Vết sẹo này không tẩy xóa hết trên da thịt con thì hình bóng mẹ và những gì mẹ dạy con cũng chẳng hề quên! Tháng Sáu về, con càng nhớ mẹ nhiều vì đã 7 năm mẹ xa con, mẹ đã đi vào cõi vĩnh hằng đón Mùa Xuân Vĩnh Viễn rồi. Nỗi nhớ trong con còn hừng hực hơn cái nắng mùa Hè. Thắp nén nhang, con chợt gọi: Mẹ ơi!
TRẦM THIÊN THU


KHÔNG ĐỀ


GIÁO hội do Chúa lập nên

HUẤN quyền được Chúa trao ban từ đầu

hội còn lắm nỗi đau

HỘI nhau lại để bước mau lên đường

CÔNG bình, bác ái rộng lòng

GIÁO đoàn hiệp nhất, Chúa mong từng giờ!

THU THƯƠNG

Cao cao Thu mãi mơ màng
Trời xanh ngăn ngắt ,phớt tàng mây trong
Cánh cò lơ lửng tầng không
Cuối trời xao xác thu phong gọi chiều
Rừng thu pha sắc hồng điều
Bờ sông mây khói bếp chiều nhẹ vương
Nét thu chấm phá cô lương
Thắm ru sông nước giọt thương vấn lòng
Thuyền ai loáng lướt giữa dòng
Thu ca ngọt giọng nao lòng khách thương
Người đi trăm nhớ, ngàn thương…
CAO BỒI GIÀ
08-09-2011

Wednesday, September 7, 2011

Gioa-Kim: Mầu Nhiệm Cana (thơ)-Mừng Sinh Nhật Đức Mẹ 8/9/2011



     Mầu Nhiệm Cana

     Cana tiệc cưới ngày nào;
Xôn xao làng xóm kẻ vào người ra.
     Khắp nhà rộn rã tiếng ca;
Thân bằng quyến thuộc gần xa đến mừng.
     Tiệc vui vừa được nửa chừng;
Rượu ngon uống tới bổng dưng cạn vò.
     Gia nhân thấp thỏm âu lo;
Tân khách đòi rượu biết mò đâu ra.
     May nhờ Mẹ Maria
Chăm nom săn sóc thật là phúc thay!
     Con Mẹ có mặt ở đây;
Ngài là Thiên Chúa ra tay cứu đời.
     Giờ Ngài chưa thật đến nơi;
Nhưng vì nể Mẹ có lời cầu xin;
     Chúa làm phép lạ đầu tiên;
Môn đồ sửng sốt lòng tin Chúa Trời.
     Phép mầu đâu  phải chuyện chơi;
Dặn dò Mẹ bảo nghe lời chớ sai
     Những gì Chúa bảo với ai
Phải làm cho đúng thì đời an vui.
     Cana mầu nhiệm tuyệt vời.
Quyền năng Thiên Chúa rạng ngời niềm tin.
     Lớn thay thần thế Mẹ Hiền,
Giúp lời phù hộ Chúa liền nghe theo.
     Đường đời gian khó cheo leo.
Hãy cầu khấn Mẹ chớ theo tà thần.
     Những điều Mẹ bảo ân cần,
Vâng nghe lời Mẹ thế trần bình an;
     Mẹ đưa về nước Thiên Đàng,
Đời đời hạnh phúc Chúa ban cho người.

     ------Gioa-Kim-----

Phạm Trung: Mẹ Là tình Thương (slideshows)-Mừng Sinh Nhật Đức Mẹ 8/9/2011

Tuesday, September 6, 2011

Viphương: Tình Thương Cho Đi (thơ)



TÌNH THƯƠNG CHO ĐI

Tình thương cho đi, tình thương nhận lại
Không phải bằng mà gấp vạn gấp trăm
Tình cho nhau không quản ngại nhọc nhằn
Dù người thế cho rằng ta khờ dại

Hãy cho nhau tình thương, đừng ái ngại
Đừng chối từ khi có thể cho đi
Cho nụ cười, ánh mắt, lòng từ bi
Cho Tin Mừng như Thày Giêsu đã dạy

Luật yêu thương Thày mong con giữ lấy
Hãy ra đi rao giảng khắp mọi nơi
Đem yêu thương xoa dịu bao mảnh đời
Đem tình Chúa cho muôn người được biết

Bữa Tiệc Ly Thày khẩn nài tha thiết:
Hãy yêu nhau như yêu chính thân mình
Rửa chân nhau đừng quản ngại hy sinh.
Tình nhận lại:  Tình Chúa yêu bất diệt.

Viphương