Tuesday, September 13, 2011

Phượng Hoàng: Mẹ! (tùy bút)



Mẹ!

Mẹ ơi ! cứ đến chiều chủ nhật , một nỗi buồn len nhẹ vào hồn , rồi mắt ướt mi vì nỗi nhớ thương Mẹ ngút ngàn cõi hồn . Mẹ Ra Đi vào chiều chủ nhật , là ngày Chúa Sống Lại , lẽ ra niềm tin phải đem lại cho con niềm hạnh phúc , chứ sao chủ nhật lại trở thành một ngày ảm đạm trong đời con , kể từ chiều chủ nhật 31/7 /2011 (!?) . Phải chăng tình cảm con dành cho Mẹ , thuần túy chỉ là cảm xúc con tim của một người con vừa mất Mẹ. Nhìn lại chặng đường từ 1975 đến 2011 , Mẹ con mình có nhiều kỷ niệm được đan dệt trong nước mắt nghẹn ngào , nhưng đó là những dòng Nước Mắt Hạnh Phúc , " những kỷ niệm dấu yêu đã buông cánh đậu xuống đời con ". Con nhớ mãi những tháng ngày một mình Mẹ phải trông coi gian hàng bán đồ chơi tại nhà , còn Bố thì phải làm nội tướng , đi chợ nấu cơm . Vì " thời thế , thế thời phải thế " , các con của Bố Mẹ đã đi xa ... Có những xa cách vượt cả bến bờ Thái Bình Dương , riêng con , an phận thủ thường , làm cô giáo ở miền sông nước Cửu Long . Mỗi khi về thăm gia đình , nhìn thấy căn nhà thênh thang trống vắng , chỉ còn lại Bố Mẹ già và con chó Luna , vừa " đẹp gái " vừa tinh khôn , hình như nó " ý thức " rằng , trong nhà bây giờ chỉ có nó " trẻ nhất " và là " đứa con " con lai bên Bố Mẹ , nên đêm về nó nằm ngủ ở dưới nhà để canh chừng trộm cắp có thể cạy cửa vào nhà . Con đau lòng xót xa thương cảnh Bố Mẹ già neo đơn lạc lõng , không người chăm sóc , nhưng con không dám nghỉ việc . Vì chẳng biết chuyến hải hành của các em có thuận buồm xuôi gió đến bến bờ bình an !
Thế nên , hàng tuần , cứ chiều thứ sáu con về , vừa nhìn thấy con bước vào nhà , nét mặt Mẹ vui mừng hân hoan hẳn lên , con ở bên Bố Mẹ chỉ được ba ngày cuối tuần , dọn dẹp cửa nhà rồi đi Chợ Lớn cất hàng cho Mẹ bán trong tuần , đến sáng thứ hai lại xách giỏ ra đi ! khoảnh khắc này tim con đau nhói từng hồi , bước từng bước nặng nề ... _ Bố ngồi lặng lẽ nhìn từng bước chân của con từ trong nhà ra sân , còn Mẹ thì ngồi trong góc gian hàng khóc thút thít từ lúc nào , đến khi thấy con xách giỏ ra đến cửa , thì vừa làm dấu ( cầu cho con đi bằng an ) , vừa oà khóc thổn thức thật to , đến nỗi cậu bé ở nhà đối diện bên kia đường cũng nghe thấy , vội gọi Mẹ cậu ra : Má à! Bác Chinh đang khóc cô Phượng . _
Con bước ra khỏi nhà , không dám nhìn Mẹ , nhưng Mẹ ơi ! trên con đường từ nhà ra đến bến xe Miền Tây , con vừa đi vừa khóc nghẹn ngào , rồi trên chuyến xe đò từ Xa Cảng Miền Tây về đến Nhị Quí , Cai Lậy , nước mắt con cứ thế tuôn rơi ,hoà theo nỗi xúc cảm ngập tràn cõi hồn . Hai bên đường là ruộng lúa mạ xanh mướt , thẳng cánh cò bay , xa xa là những mái nhà tranh lẩn khuất trong những hàng cây , lác đác vài bác nông phu , với các chú bé chăn trâu đó đây trên cánh đồng . Một khung cảnh thật thanh bình của nếp sống an nhiên tự tại của người dân quê Miền Nam . Còn con , một người ở phố thị , về quê làm công việc dạy học để góp phần khai trí cho các em , nhưng lòng rối như tơ vò , như người trước ngã ba đường : nếu bỏ dạy giữa niên khóa , làm sao hiệu trưởng tìm được người thay thế (?) .Nếu tiếp tục đến lớp với các em , thì Bố Mẹ già chơ vơ lạc lõng , lủi thủi ngày đêm chỉ có hai bóng người , vắng lặng như âm thất ..._ Và rồi cuối cùng , con đã quyết định tự ý bỏ việc , đành chấp nhận là người sống " bất hợp pháp " ngay trong chính căn nhà của mình , vì ủy ban phường không cho nhập hộ khẩu trở lại , để về với Bố Mẹ , nhất là để lau khô những dòng nước mắt thổn thức của Mẹ . Lần cuối , con vĩnh biệt ngôi trường mà con mới gắn bó có ba năm , với cái nghề đầu đời là cô giáo , khi vừa bước chân vào cánh cửa sắt , con bỗng thấy ngôi nhà ấm cúng hẳn lên , vì con biết , từ nay cuộc đời con sẽ gắn liền với Bố Mẹ , con vội báo tin cho Mẹ : " con về luôn với Bố Mẹ , con không trở lại trường nữa ." _ Mẹ mừng rỡ với nụ cười móm thật tươi , ríu rít nói :" ừ , đúng rồi , con ở nhà bán hàng với mẹ , có rau ăn rau , có cháo ăn cháo , Mẹ con mình có nhau " _ Hai tiếng " có nhau " , lần đầu tiên con nghe Mẹ nói với con , nó dễ thương , trìu mến , khắng khít tình mẹ con làm sao ! _ Viết đến đây thì con chợt nhớ đến câu nói của Cha Nguyễn Tầm Thường :" Trên đường đời , chúng ta phải lắng nghe những người chung quanh nhiều lắm , tại sao ta không lắng nghe chính Mẹ mình , lúc Mẹ còn sống ?"_ Ngày hôm nay khi không còn Mẹ , hồi tưởng về thuở xa xưa ấy , con đã thật vui , vì đã biết lắng nghe tiếng lòng của Mẹ ._ Rồi đường đời có những ngã rẽ , Mẹ con mình cũng dìu nhau đi vào khúc quanh vạn dặm : lên đường định cư ở Xứ Lạnh Tình Nồng . Nhưng hai mươi năm nơi xứ người , Mẹ chưa được ngắm cảnh " thiên đàng trần gian " thì cuộc đời Mẹ đã gắn chặt với cái giường và chiếc xe lăn ! _ Trong mười bảy năm được bồng bế , chăm sóc Mẹ từng ngày , đó là quãng đường đời hạnh phúc nhất của con . Nhưng đối với lối suy nghĩ thực dụng của con người nơi đây , thì đó là " tough life " , cô thư ký của chung cư đã nói với con như thế : " you have a tough life ! but you seem a happy person , because you are always smiling with every one in the building " _ Rồi có lần , Bà dược sĩ da đen ở tiệm thuốc tây mà hàng tháng con vẫn ra lấy thuốc cho Mẹ , đã nói với con :" Life is short . Enjoy your life . you shoud send your mom to the nursing home " . Con cười không nói gì , trên đường về nhà , vừa đi con vừa suy nghĩ lời Bà nói và con thấy thương cảm Bà . Bà không hiểu được niềm vui của sự quên mình để phục vụ người khác . Câu hát của Thánh Phanxico Assissi :" chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân " là một nghịch lý !

Mẹ à! Mười bảy năm liệt giường , người ngoài nhìn vào , cho là 17 năm Mẹ bệnh hoạn đau đớn thể xác , nhưng con đã cố gắng gìn giữ Mẹ không bị lở loét hoại thư , và Chúa ban cho Mẹ sức khỏe tốt , mọi cơ quan nội tạng của Mẹ đều tốt , ăn khỏe , ngủ khỏe . Tinh thần Mẹ cũng rất là thư thái , an bình , lúc Mẹ còn nói được , chẳng bao giờ Mẹ rên rỉ , hay kêu la , cũng chẳng đòi ăn đòi uống . Mẹ như một đứa bé thơ , đặt Mẹ xuống giường là nhắm mắt ngủ , ngáy khò khò . Chính những cái nét dễ yêu này của Mẹ đã làm con thương nhớ Mẹ rất nhiều . Nhưng rồi hai tháng cuối cùng , Mẹ đã bỏ ăn hoàn toàn . Con đưa Mẹ vào bệnh viện Mount Sinai , được hai tuần lễ , bác sĩ bảo con :" this is the end of her life ".
Con đã bật khóc nức nở . Ông cho Mẹ xuất viện , về nhà để chờ chết ! _ Rồi từng ngày con thổn thức khóc Mẹ , cho dẫu đã bao lần trong đời con nghe giảng và đọc những bài viết về sự chết , con tâm đắc và cảm thấy không có gì là âu sầu , sợ hãi về cái chết . Chẳng hạn , Cha Louis Evely bảo rằng :" Chết , chính là được chữa khỏi một phần sự vô hiệu , sự bất lực của mình . " . Còn Tagore thì nói :" Hỡi Thần Chết , ngươi làm tràn đầy cuộc đời lần cuối " . Cha Nguyễn Tầm Thường thì khuyên :" Nếu yêu sự sống , thì cũng phải yêu sự chết , khi tôi được sinh ra là khởi điểm tôi bắt đầu đi về cõi chết . Kết hợp và biệt ly ở lẫn với nhau . Trong lớn lên đã có mầm tan rã ..." _ Đó là qui luật đào thải của vũ trụ . Và niềm tin cũng dạy con rằng , Chết là ngưỡng cửa để con người bước vào cõi sống hạnh phúc miên viễn . Nhưng Mẹ à! bây giờ con mới cảm nghiệm một điều : biết là một chuyện , nhưng sống điều mình biết , thật chẳng dễ dàng tí nào ! con chưa sẵn sàng để đón nhận tiếng gọi Chúa dành cho Mẹ , dẫu Ngài đã cho Mẹ sống đến tuổi thọ 94 là một Hồng Ân ._ Nhưng rồi hai tuần lễ cuối , ngày ngày con ngước nhìn lên tượng Thánh Giá và ảnh Trái Tim Mẹ Maria , con khóc nghẹn ngào với các Ngài để khẩn cầu các Ngài hãy đưa Mẹ về ! vì xót xa đau lòng thương Mẹ quá , thân thể Mẹ chỉ còn da với xương sau hai tháng không có chất dinh dưỡng , Mẹ chỉ sống nhờ nước biển , các thớ thịt đã tiêu tan hết , làn da Mẹ mỏng như tờ giấy , các khớp xương nhô lên khỏi làn da , dọc theo cột sống ở lưng Mẹ , con đã phải dán một lớp băng giống như miếng sốp , để che cho lớp da khỏi bị lở loét . _Những dòng nước mắt của con đã được các Ngài xót thương , nên đã cất tiếng gọi Mẹ . Ba giờ chiều chủ nhật 31/7 , Mẹ mở mắt nhìn con lần cuối , rồi nhắm mắt và khép đôi môi chặt lại , bình thường Me vẫn mở to vì móm không răng . Đến 6 PM , thì da mặt Mẹ bỗng tái nhợt hẳn đi , con biết Mẹ Ra Đi , nên vội phó linh hồn , đọc kinh ăn năn tội ._ Mẹ thở hơi cuối cùng qua đời êm ái nhẹ nhàng từ giấc ngủ cõi tạm đến Cõi Vô Biên . Một mình con bên giường Mẹ trong khoảnh khắc cuối , nhưng con bình thản không khóc , vì con ý thức được rằng , Thiên Chúa thương hai Mẹ con mình , nên đã cho Mẹ con mình được bên nhau trong giây phút vĩnh biệt Sinh / Tử . _ Giờ đây thân xác Mẹ đã vùi sâu dưới huyệt mộ hơn một tháng rồi và đang trong tiến trình phân hủy thành hạt cát , hạt bụi . Nếu đời người với biết bao thăng trầm , nổi trôi theo vận mệnh của thời cuộc , mà kết thúc chỉ có thế , thì vô nghĩa quá Mẹ à! _Thế nên , hạnh phúc biết bao cho những ai tin vào Đức Kitô Phục Sinh , vì niềm tin ấy chắp cánh cho con người được thăng hoa giá trị tinh thần và tâm linh , để cuộc sống nhân sinh có một cùng đích và một ý nghĩa mà vuơn lên , ngõ hầu có thể sống đến cùng Ơn Gọi Kitô hữu . Con nhớ có một câu hát :" Giêsu ơi ! dẫu rằng vạn lý xa xôi , có Người chung bước trong đời , lòng vui hát câu tình ca thiết tha " ._Mẹ ơi ! Mẹ về với gia đình Ba Ngôi Thiên Chúa , Mẹ hãy cầu bầu cho con Mẹ nha , để con cũng có thể nói được như Thi Hào Tagore :" Bình minh cuộc đời , tôi vẫn hằng tràn ngập các làn điệu linh thiêng ( qua bí tích Rửa Tội ) , thì xin hoàng hôn cuộc sống , được chiếu diện bằng toàn bộ màu sắc cầu vồng ( qua ơn Cứu Rỗi của Giêsu Thập Tự )". Con chào Mẹ.

6 comments:

  1. Chị Phượng Hoàng mến,

    Câu chuyện của chị thật xúc động, vì đây là một cảm nghiệm rất trung thực sâu sắc của chính đời chị, nói lên tình nghĩa mẹ con gắn bó yêu thương gần gũi trong suốt cuộc đời nơi dương thế. Gương hy sinh cao cả của chị thật hiếm có trong thời đại duy vật này. Thật cao đẹp thay cho kẻ tìm thấy "niềm vui của sự quên mình để phục vụ người khác".

    CT xin được nghiêng mình chia buồn và cảm phục tấm lòng hy sinh vị tha của chị.

    Cám ơn chị rất nhiều. Bài tùy bút thật xúc tích và đánh động tâm hồn người đọc.

    Rất mến,
    CT

    ReplyDelete
  2. Chị Phượng Hoàng à,
    Mấy ngày hôm nay bận rộn quá sức. Dù thấy có nhiều bài thơ hay, chuyện hay, nhưng cũng để đó mà thôi. Câu chuyện của chị, mới lướt qua, thấy cảm động nhiều vì Hiển nhớ lại mẹ của Hiển khi còn sống. Sẽ đọc kỹ hơn.

    ReplyDelete
  3. Phượng Hoàng rất thương,
    Vp đọc bài Mẹ của P viết mà hai mắt nhòa lệ vì cảm động về tấm lòng của một người con quá đổi dễ thương, biết quên mình để phục vụ và yêu thương người mẹ bệnh tật hết lòng. Nghĩ đến mẹ của vp cũng đã về với Chúa nhưng vp không được diễm phúc nhìn mẹ lần cuối. Mỗi lần đọc những tác phẩm về me, vp đều khóc vì mình không còn mẹ. ước gì ai cũng yêu mẹ như P-H thì các bà mẹ sẽ được an ủi biết bao.

    ReplyDelete
  4. Cám ơn chị Phượng viết bài chia sẽ chính cảm nghiệm trong cuộc sống. Rất hâm mộ tấm lòng hiếu thảo, hy sinh, và quên mình chăm sóc mẹ trong 17 năm qua dài đăng đẳng. Ở trong dòng HBTT cũng có chăm sóc 1 sơ 94 tuổi nhưng tinh thần thì vẫn tinh tế và thể xác vẫn khoẽ. Chỉ là ngồi trong electric chair most of the time.

    It a lot of works for one person to take care everything,
    Specially your mom in bed all the times.
    nhà dòng đông người mổi người chăm sóc một tí thì cũng đỡ lắm.

    Cám ơn Chúa chị có thể viết văn để bộc bạch tâm sự, vậy là trong nhóm có 3 người là cô giáo--chị, chị Thuỷ, chị Hân, và thầy Giáo Trầm Thiên Thu......không biết còn ai nửa không ha?

    HBTT

    ReplyDelete
  5. Chị Phượng à tuy rằng chị đã chuẩn bị tinh thần về cái chết của mẹ chị. Về mùa Thu, và mùa Đông bên Canada ôi cái lạnh thấu xương da will be very hard for you.

    Vậy mỗi khi nhớ mẹ chị thì chị làm thơ viết văn, cho nó nguôi ngoai....

    Chắc cũng là ý Chúa, nhóm VCN đến với chị đó, hy vọng là ủng hộ tinh thần cho chị qua quảng đường kế tiếp, vì "người ở lại có bao giờ vui đâu"....


    God Bless
    HBTT

    ReplyDelete
  6. "Hiếu vi vạn hạnh chi tiên", trong muôn đức hạnh của con người, Hiếu là đức hạnh trọng yếu thứ nhất. Trong mười điều răn thì hiếu thảo với cha me là điều răn thứ tư sau ba điều răn đối với Thiên Chúa.
    Con người khác con vật ở điểm này. Than ôi! Ngày nay mọi giá trị bị đảo lộn vì con người lo chạy theo vật chất đến tôi tăm mặt mày. Trong thời buổi này mà kiếm ra một tấm gương hiếu thảo như chị PH thì thật là hiếm có. Ngày xưa tôi thích đọc chuyện "nhị thập tứ hiếu". Ngày nay không ngờ lại đọc thêm một tấm gương hiếu thảo rất cảm động. Vậy tôi sẽ nhớ là trên đời này có "nhị thập ngũ hiếu" làm gương sáng cho hậu thế.

    ReplyDelete