ĐÂU KHEN GIAN TRÁ
Chúa khen Quản Lý bất lương
Vì còn sáng suốt tìm đường tương lai
Ai như con cái ngày mai
Sống không tỉnh thức trượt dài u mê!
Đâu khen gian trá một bề
Mà khen biết nghĩ đường về thông minh
Biết mua chuộc những ân tình
Xứng danh vạn vật nhân linh(*) trên đời
Đừng ham chè chén ăn chơi
Mồi vinh bả phú tả tơi cuộc trần
Hoang đàng phung phí Hồng ân
Gương Người Quản Lý rất gần đâu xa
Đừng xem trần thế là nhà
Đừng tôi hai chủ kẻo mà bất lương
Rồi ra khi cuối đoạn đường
Chì, chài, mất cả náu nương nơi nào
Tiền là bạc, nghĩa mới cao
Đem tiền mua lại ngọt ngào nghĩa ân
Canh khua đợi Chủ ân cần
Chủ về gõ cửa bất thần mở ngay.
Chúa khen Quản Lý bất lương
Vì còn sáng suốt tìm đường tương lai
Ai như con cái ngày mai
Sống không tỉnh thức trượt dài u mê!
Đâu khen gian trá một bề
Mà khen biết nghĩ đường về thông minh
Biết mua chuộc những ân tình
Xứng danh vạn vật nhân linh(*) trên đời
Đừng ham chè chén ăn chơi
Mồi vinh bả phú tả tơi cuộc trần
Hoang đàng phung phí Hồng ân
Gương Người Quản Lý rất gần đâu xa
Đừng xem trần thế là nhà
Đừng tôi hai chủ kẻo mà bất lương
Rồi ra khi cuối đoạn đường
Chì, chài, mất cả náu nương nơi nào
Tiền là bạc, nghĩa mới cao
Đem tiền mua lại ngọt ngào nghĩa ân
Canh khua đợi Chủ ân cần
Chủ về gõ cửa bất thần mở ngay.
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Nhân linh ư vạn vật
(*) Nhân linh ư vạn vật
TA QUẢN LÝ CHỨ AI
Chàng quản lý bất lương
Ma-lanh đến lạ thường
Hai lần tiêu tiền Chủ
Lại được người ta thương
Ta, quản lý chứ ai
Hồng ân phủ đường dài
Quả, hoa, đều vắng cả
Còn lần lữa tương lai
Hồng ân Chúa ban cho
Ta, quản lý nhỏ to
Dù tinh thần, vật chất
Chia sẻ chẳng đắn đo
Gương Quản Lý, dụ ngôn
Nén bạc chớ đêm chôn
Ngày về, kìa Chủ đón
Hân hoan bước dập dồn.
Chàng quản lý bất lương
Ma-lanh đến lạ thường
Hai lần tiêu tiền Chủ
Lại được người ta thương
Ta, quản lý chứ ai
Hồng ân phủ đường dài
Quả, hoa, đều vắng cả
Còn lần lữa tương lai
Hồng ân Chúa ban cho
Ta, quản lý nhỏ to
Dù tinh thần, vật chất
Chia sẻ chẳng đắn đo
Gương Quản Lý, dụ ngôn
Nén bạc chớ đêm chôn
Ngày về, kìa Chủ đón
Hân hoan bước dập dồn.
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
TIẾN HÓA
Người ta dạy thuyết diệu kỳ, Tiến Hóa
Từ đơn bào thăng tiến mãi: Huyền siêu!
Bao chủng loài đầy mặt đất phong nhiêu
Cây Sự sống sum xuê cành muôn vẻ
Các chủng loài giao thoa và phân rẽ
Theo tiến trình luật “Chọn lọc Tự Nhiên”
Để sinh tồn, thì “Thích ứng” ưu tiên
Và “Tiến hóa” là “Tự nhiên” thế đấy
Từ kết quả điều tra và mắt thấy
Khẳng định rằng “Tự nhiên” chính “Nguyên nhân”
Không Hóa Công, Chẳng Thiên Chúa, chẳng Thần
Và trên đỉnh ngọn cây, thằng “Người” ngự
“Tự nhiên” thế bao trùm lên mọi sự
Có khả năng và minh mẫn tuyệt luân
Cả thằng “Người” phải bái gối phục tuân
“Tự nhiên” thế lẽ đâu lại vô trí?
Thằng “Người” tưởng đỉnh ngọn mình hết ý
Nhưng “Tự nhiên” sẽ “Tiến hóa” hay hơn
Rồi sẽ ra một nhánh mới, quỷ hờn
Kiểu như thể “Ngoài hành tinh”, ai biết!
Từ con “Khỉ” hóa nên “Người”, ưu việt!
Nên sẽ còn tiến hóa mãi không thôi
Nhánh “Người” đây rồi sẽ lúc suy đồi
Được “Nhánh mới” chăn nuôi làm gia súc
Chỉ là “Thuyết” vì vẫn chưa thuyết phục
Bao năm rồi khiếm khuyết vẫn nguyên si
Như “Big Bang” như bao thuyết lạ kỳ
“Thuyết” là “Thuyết” lẽ đâu là chân lý
Nếu “Tiến hóa” bởi cội nguồn “Thượng-trí”(*)
Từ “Nguyên nhân”(*) ngoài tất cả nguyên nhân
“Đấng”(*) làm cho cả vũ trụ xoay vần
“Tiến hóa” ấy, con cúi mình suy phục
“Cha hằng vẫn làm việc luôn mọi lúc”(**)
Làm sáng lên “Tiến hóa” suốt bao năm
“Kìa lũ chim chẳng gieo gặt…chuyên chăm
Cha nuôi chúng…”(**) đây chính là “Thích ứng”
Xin thẳm sâu tạ ân tình Linh hứng
Vinh danh về Một Thiên Chúa Ba Ngôi
Ngàn lời ca chúc tụng Chúa trên môi
Đấng sáng tạo muôn kỳ công huyền diệu.
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Thiên Chúa, Tạo Hóa
(**) Lời Chúa Giê-su dạy..
NGẪM ĐỜI NGHỊCH LÝ
Ngẫm đời nghịch lý, lạ thay
Thầy vừa nằm xuống, xa bay môn đồ
Canh phòng cẩn mật ngôi mồ
Lũ người giết Chúa ra vô hầm hè!
Đoàn con nay vẫn, éo le
Xem ngày, coi bói kiêng dè chi đâu
Đang khi kẻ ngoại nhiệm mầu
La Vang, Trà Kiệu, khấu đầu xin ơn!
Gần chùa, Bụt cũng xem lờn
Hay là Chúa cũng chẳng hơn Thầy, Bà(*)..
Ngậm ngùi xin Chúa thứ tha
Thêm Tin, Cậy, Mến hoan ca đường dài.
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*)
Bà đồng, thầy bói
Thi Ca Cau Nguyen 447
ĐỪNG VÔ CẢM
Dụ ngôn kể, Phú-hộ, kìa giàu có
Yến tiệc đầy ngày bữa chán chê no
Hành-khất kia bụng đói gối phải bò
Mong chút vụn gầm bàn hòng đỡ dạ
Và cái chết phân ly người đôi ngã
Một lên trời một âm phủ chia xa!
Trần thế vui, nhưng chẳng phải là nhà
Và nén bạc(*), ân ban, đừng tự mãn
Ai khao khát công bằng đừng chán nản
Khát vọng nào là khát vọng vu vơ?
Hãy vững tin dù chỉ chút lờ mờ
Thời gian có, thì vĩnh hằng phải có
Gương vô cảm Phú-hộ kia còn đó
Chỉ biết mình, mà bỏ mặc tha nhân
Của dư thừa, nào đâu của thiết thân
Ôi ích kỷ, Chúa xem là độc ác!
Đời, muôn sự Chúa ân ban bát ngát
Hễ là chung, đừng mong chiếm riêng tư
Sẻ chia đi như Chúa đã nhân từ
Mưa nắng đó, khí trời kia, vô tận!
Có cái gì của ta mà không nhận
Người quản gia trung tín sẽ cho đi
Đời trần gian, ai đó cũng một thì
Rồi cát bụi, ra đi về tay trắng
Đừng như gió tan bay vào mưa nắng
Lời dạy Ngài xin mau mắn vâng theo
Sống quan tâm chia sớt kiếp khổ nghèo
Ngày nhắm mắt tươi nụ cười giã biệt.
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Dụ ngôn những nén bạc
No comments:
Post a Comment