Wednesday, February 9, 2011

QUA CƠN MÊ - KHUÊ DIỆP

Qua cơn mê 

Tôi quen biết nàng trong một trường hợp khá đặc biệt. Vào một buổi sáng mùa đông, trời bão, gió thổi mạnh tạt từng mảng tuyết vào kính xe, tầm nhìn thu hẹp. Mặt đường lại trắng xóa trơn trợt, tôi phải rán giữ vững tay lái, chăm chú nhìn phía trước, cầu mong ra khỏi con đường nhỏ nguy hiểm, đầy những ụ tuyết trộn muối dơ bẩn cứng như đá lồi ra lõm vào ở hai bên.
Đến ngã tư, đèn vừa đổi sang màu xanh, tôi rẽ trái vào con đường chính. Đang nhẹ nhõm cả người thì nghe một tiếng rầm, tôi tái mặt, tai nạn đã đến bất ngờ trên con đường rộng rãi mỗi chiều ba lanes. Tôi bước xuống xe, định cự nự người tài xế lái ẩu.
Tài xế là một cô gái trẻ đẹp đứng run rẩy nhìn vào đầu xe Toyota móp méo của mình như muốn chực khóc. Bộ mặt khả ái buồn thiu của nàng đã làm lòng tôi xao xuyến. Tôi không biết phải cư xử cách nào cho đúng, dở khóc dở cười! Vài phút sau, tôi mới nói được một câu an ủi:
- Tai nạn do thời tiết chứ không phải lỗi cô đâu, Thôi xe còn lái được, chúng ta về trung tâm cảnh sát để làm bản tường trình càng sớm càng tốt.
Nàng nhỏ nhẹ ngọt ngào:
- Cám ơn ông. Đúng ra là lỗi của tôi vì tôi đã lái hơi nhanh, không phanh kịp.
Chúng tôi trao đổi giấy tờ, ghi lại những điều cần thiết. Được biết nàng tên Thuyên, người đồng hương, tôi càng có cảm tình hơn. Chúng tôi cùng lái xe đến trung tâm khai báo, rồi sau đó đường ai nấy đi.
Được vậy thì cuộc đời đã êm ả trôi qua. Nhưng sáng hôm sau ở sở làm, tôi cần qua building bên cạnh có chút việc và không ngờ tôi lại gặp nàng ở đó. Hóa ra nàng làm cùng hãng với tôi, chỉ khác building thôi. Mỗi tuần tôi thường qua lại vài lần mà không để ý. Thấy tôi, nàng chào to và tỏ ra vui mừng như vừa gặp được cố nhân. Lòng tôi bối rối, nhưng cảm thấy rộn rã niềm vui, tôi tiến tới bắt tay chào hỏi thân thiện.
- Nếu không có tai nạn hôm qua, chúng ta không thể quen nhau được. Hãng lớn, đông người, đủ mọi sắc dân, dễ gì gặp đưọc nhau, phải không?
- Ở đây toàn người lạ, gặp được người đồng hương không có gì vui bằng, nhất là gặp được người tốt như anh.
- Tôi rất mừng được gặp lại cô ở đây. Thôi tôi đi lo công việc, có dịp sẽ nói chuyện nhiều hơn.
- Da, chào anh.


Từ đó chúng tôi thường gặp nhau tâm sự, rủ nhau đi ăn trưa và chỉ mấy tháng sau là chúng tôi thân nhau. Đôi khi tôi cũng cảm nhận được như có một cái gì nguy hiểm đang chờ đợi cuối đường. Trí óc tôi bảo đừng, con tim đam mê lại bảo đâu có gì mà sợ. Chúng tôi chưa vượt quá phạm vi của tình bạn mà! Đâu có tội lỗi gì! Lòng tôi giằng co giữa phải trái. Một ngày không gặp, thấy trống rỗng không yên. Nằm bên cạnh vợ, tâm trí vẫn nhớ đến nàng! Nhiều khi tôi tự bào chữa bằng cách so sánh vợ tôi với nàng. Nàng mới 27 tuổi, tươi đẹp, ăn nói ngọt ngào dịu dàng, luôn luôn chiều chuộng tôi. Mặc dầu tôi hơn nàng 20 tuổi, nàng vẫn bất chấp, cầm tay tôi đi ngoài đường không chút thẹn thùng.. Nàng thường nói với tôi rất tiểu thuyết:
- Tình yêu không biên giới! Em yêu anh vô vị lợi. Anh có tin em không?
Tôi mê mẩn cầm tay nàng xiết chặt, cảm động:
- Em thật dễ thương.
Tự nhiên tôi thấy vợ tôi khác hẳn. Trên 20 năm chung sống, có với nhau hai mặt con, tôi thấy vợ tôi và tôi có nhiều mâu thuẫn. Vợ tôi không hiểu tôi, hay cằn nhằn xét nét, thường “hạ bệ” tôi trước mặt bạn bè, làm tôi nhức nhối đau lòng mà không để ý. Đã tìm được lý do, tôi yên tâm đi sớm về trễ, không lo đến việc nhà, không màng đến con cái. Mỗi lần về nhà trễ bị vợ chất vấn, tôi sừng sộ khó chịu, viện dẫn đủ mọi lý do để về trễ hơn. Tôi đã trở nên mê muội chai đá, không có một chút xúc động khi thấy vợ nước mắt lưng tròng, buồn khổ chịu đựng.
Ngồi trong rạp hát, Thuyên ngả đầu vào vai tôi, nũng nịu:
- Nếu được mãi như thế nầy thì hạnh phúc biết mấy!
Tôi thật xúc động, thương Thuyên vô cùng. Thuyên đã li dị chồng, cô đơn nuôi đứa con trai 4 tuổi. Nàng cần tình thương, cần an ủi. Nàng biết tôi đã có gia đình mà vẫn yêu tôi! Làm sao mới có thể đền đáp được tình nàng? Tôi sống trong phân vân khắc khoải, khổ sở tìm một giải pháp vẹn toàn. Thế nào là vẹn toàn, chính tôi cũng không hiểu. Li dị vợ, lấy Thuyên chăng? Khó quá!
Tôi chỉ biết đền đáp bằng cách đến với Thuyên nhiều hơn hoặc dối vợ đi công tác xa để cùng Thuyên du lịch đây đó. Ở những nơi xa xôi nầy, tôi thấy mình hoàn toàn sung sướng, không vướng bận lo âu hay có mặc cảm phản bội như thường cảm thấy khi đi chơi với nhau ở vùng mình cư ngụ. Nhìn mẹ con Thuyên tung tăng trên bãi cát trắng chạy dài hun hút hay bơi, hụp dưới làn nước trong xanh, lòng tôi rộn rã vui thích. Ở đây nàng tỏ ra yêu thương chiều chuộng tôi hơn, săn sóc tôi chu đáo tỉ mỉ. Tôi lại nảy sinh ý tưởng so sánh nàng với vợ tôi. Nàng tươi vui trẻ trung, nàng biết ý tôi muốn gì, thích gì, không đòi hỏi, không bắt tôi làm theo ý nàng, ngược lại, xem ra nàng thường bỏ ý thích riêng để làm vừa lòng tôi. Tôi ước ao mình có nhiều tiền để cùng mẹ con nàng sống hẳn nơi nầy, tách biệt người xưa chốn cũ, khỏi phải nhìn trước ngó sau, len lén sợ người quen bắt gặp khi đi chung ngoài đường. Hai tuần hạnh phúc rồi cũng trôi qua mau chóng.
Khoảng chín tháng sau, Thuyên thủ thỉ bên tai tôi:
- Em muốn nói với anh điều nầy, nhưng sợ anh buồn, không biết có nên nói ra không?
Biết Thuyên khôn ngoan rào đón, chắc có chuyện quan trọng khó nói, tôi khuyến khích:
- Nói đi! Anh có bao giờ từ chối em điều gì đâu!
- Anh à, bọn mình lén lút đi lại với nhau đã gần chín tháng rồi, em sợ lắm. Đi đêm lâu, thế nào cũng có lần gặp ma. Nội vụ bể ra, làm sao em sống nổi?
- Để từ từ rồi tính, đâu có gấp gáp được!
Cặp mắt u sầu nhìn tôi cầu cứu. Lòng tôi mềm nhũn:
- Vậy em muốn anh làm gì?
- Em nghĩ bây giờ đã đến lúc chúng ta cần một quyết định dứt khoát. Hoặc anh ở hẳn với em hoặc anh trở về với vợ con anh. Nếu phải xa anh, em rất đau lòng, nhưng đành phải chấp nhận. Hi vọng thời gian sẽ hàn gắn được vết thương lòng.
Tôi hốt hoảng:
- Được rồi, em cho anh vài ngày để suy nghĩ.
Đầu óc tôi đông đặc, có khi như teo lại, có khi như giãn nở muốn nổ bung ra. Tôi nhức nhối khổ sở. Đã một tuần qua đi, nhiều lần muốn nói, nhưng không làm sao nói được. Thấy mặt tôi nhợt nhạt xanh xao, đôi mắt thất thần lơ láo, vợ tôi nói:
- Em biết anh muốn nói gì đó mà nói không được, thôi để em nói giùm. Em biết anh đang theo gái, nhiều người nói đã gặp anh đi với bạn gái vào rạp hát. Em làm bộ không tin dể cho người ta khỏi nói ra tán vào. Đã sống với nhau trên 20 năm rồi, tại sao anh nỡ cư xử với vợ con anh như vậy?
Vợ tôi khóc oà, hai tay chới với thất vọng. Công trình giấu giếm bấy lâu nay, không ngờ đã bị lộ tẩy. Vợ tôi đã đâm trúng tim tôi. Tôi tái mặt xấu hổ như người ăn vụng bị bắt quả tang. Tự ái nổi dậy. Mặt tôi nóng bừng. Tôi trừng mắt hàm hồ quát lớn:
- Ai bảo bà tôi theo gái? Ừ! Tôi theo gái, tôi có bồ, bà làm gì được tôi? Sống với bà không chịu nổi, tôi phải tìm con đường khác chứ!
Vợ tôi tức giận:
- Anh là loài vô ơn bội nghĩa, ích kỷ bạc tình, chỉ nghĩ đến mình anh, gần năm nay không nghĩ gì đến vợ đến con. Anh thử nhìn vào gương xem. Mặt mày hốc hác. Thân tàn ma dại. Chạy theo một con nhỏ chỉ đáng tuổi con mình mà không biết nhục. Anh không xứng đáng làm chồng làm cha, muốn đi đâu thì đi cho khuất mắt!
Tôi tái mặt, đầu óc choáng váng, không còn biết suy nghĩ gì nữa, xoay qua đánh vợ tôi mấy bạt tai, rồi hậm hực vào phòng xếp quần áo, xách vali ra xe lái thẳng một mạch về nhà Thuyên. Tuy đã chụp được cơ hội tốt để ra đi, lương tâm vẫn áy náy không yên. Tôi mơ hồ thấy tôi bỉ ổi, đã đánh vợ bỏ con đi vào con đường bất chánh. Bước vào nhà gặp Thuyên hớn hở tươi cười chào đón, tôi lại quên hết mọi nỗi ưu phiền.
Sáu tháng chung sống từ từ trôi qua, lúc vui, lúc buồn. Thuyên bắt đầu đòi hỏi, ghen tuông. Thuyên ghen cả với vợ tôi, mặc dầu ngoài giờ làm việc tôi không rời nàng nửa bước. Mỗi lần nghe tôi nói chuyện trên điên thoại, Thuyên dò hỏi:
- Anh nói chuyện với vợ cũ hả?
Tôi buồn bã trả lời:
- Không. Đã dứt khoát rồi còn liên lạc làm gì nữa!
- Sao sắc mặt có vẻ khác thường vậy?
- Thôi em, đừng có ghen ẩu.
- Em cần chi ghen với bà già đó.
Mỗi lần Thuyên đem vợ con tôi ra chế diễu, tôi rất khó chịu. Tôi thấy Thuyên cũng nhỏ nhoi hẹp hòi như tất cả mọi người tầm thường khác, có khi còn tệ hơn. Trước đây, tôi xem Thuyên như thần tượng, tôi vui sướng thỏa mãn những gì nàng muốn. Thấy nàng cười thì tôi vui, thấy nàng tiu nghỉu thì lòng tôi tê tái. Sống chung với nhau rồi, thực tế hơn, tính tình xấu tốt từ từ lộ diện. Nàng xen lấn vào đời tư của tôi một cách quá đáng, tìm cách kiểm soát hành vi cử chỉ của tôi, bắt tôi ăn mặc nói năng theo ý nàng, bắt tôi đi về đúng giờ, bắt tôi mua thứ nầy sắm thứ nọ…Lối xét nét hạch sách của nàng còn khó chịu gấp nhiều lần so với vợ tôi trước đây.
Một hôm cảm thấy chán nản và ân hận, tôi rủ mấy người bạn cùng hãng đi ăn nhậu mãi đến hai ba giờ sáng mới về. Thuyên chờ sẵn:
- Anh xem tôi không ra gì cả, muốn đi sớm về khuya gì cũng không thèm nói với tôi một lời. Anh coi tôi là cái gì đây? Bị vợ đuổi đi cũng đáng đời!
Nàng giận dữ vào phòng khóa trái cửa lại. Nằm trên sofa thiếp đi cho đến 9 giờ sáng, tôi gọi điện thoại khai đau xin nghỉ. Sau cơn say, một mình trong căn nhà vắng vẻ, tôi suy nghĩ miên man. Như một tia chớp lóe sáng trong đầu quét sạch mọi u mê, tôi nhớ rõ ràng những gì đã xảy ra trong suốt thời gian qua,. Tôi đã sống si mê cuồng dại, bất chấp đạo lý luân thường, gây tai hại liên lụy đến nhiều người, nhất là tôi đã không giữ lề luật một vợ một chồng, phản bội lời thề chung thủy trước Thiên Chúa. Tôi ăn năn, tôi tự trách mình, không dám trách Thuyên. Thuyên lấy chồng cùng tuổi, chỉ được vài năm thì li dị. Phải nuôi dưỡng một đứa con thơ và còn quá trẻ, nàng cần một người đàn ông thương yêu đùm bọc và tôi đã được nàng lưu ý khi gặp nhau ở hãng. Nàng thường nói với tôi nàng cần một người đàn ông đứng tuổi để được cưng chiều và để được bảo đảm hơn, chứ bọn thanh niên mới lớn thay đổi khó lường…Nàng khôn ngoan, có ít nhiều kinh nghiệm và tôi đã hoàn toàn say mê nàng. Nghĩ thật xấu hổ. Vợ tôi nói không sai. Già rồi mà còn cắt sừng làm nghé, lo rong chơi, quên mất bổn phận làm cha làm chồng của mình! Như một giấc mơ, tôi không ngờ được rằng tôi đã thực sự rời bỏ vợ con tôi, người đã hi sinh chịu đựng tôi trong suốt 20 năm trời và hai đứa con ngoan rất cần tình thương, cần sự hướng dẫn của tôi. Tôi cứ nghĩ chỉ có vợ tôi là hay xét nét chỉ trích làm mình khó chịu, nay mới biết người đàn bà khác có khi còn làm mình khó chịu hơn. Vợ tôi đã biết tôi ngoại tình từ lâu mà vẫn âm thầm chịu đựng, mong chờ tôi tự thấy được lỗi lầm để quay về nẻo chính.. Khi nghe tôi thách thức công khai nhận tội ngoại tình, vợ tôi không dằn nổi cơn tức và đã vô tình giúp tôi thoát ly dễ dàng…Lần đầu tiên đánh vợ, chính tôi cũng không ngờ được tôi lại có thể vũ phu đến thế! Nhớ lại khuôn mặt ngơ ngác nhìn tôi, dòng lệ uất ức tuôn trào mà tôi vẫn tỏ ra dửng dưng quay lưng bỏ đi! Bây giờ nghĩ kỹ tôi mới cảm thông được nỗi đau tuyệt vọng của vợ tôi, một món nợ suốt đời tôi khó trả. Tôi đau đớn, tôi hối hận, nước mắt tự nhiên dâng tràn mi, tôi khóc. Tôi ước ao có được đôi cánh bay về tức khắc để năn nỉ xin lỗi vợ con tôi. Tôi đã tỉnh ngộ sau một cơn mê dài.
Tôi gọi một người bạn thân, nhờ liên lạc với vợ tôi, xin tha thứ và chấp nhận tôi trở về. Mấy tiếng đồng hồ sau, bạn tôi cho biết vợ tôi đã khóc thương tôi suốt thời gian qua và vợ con tôi đang từng giây từng phút chờ tôi quay về tổ ấm.
Chiều hôm đó, chờ Thuyên về, tôi mạnh dạn nói ngay:
- Xin lỗi Thuyên, anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh không thể sống như thế nầy được nữa. Anh có lỗi với vợ con anh, anh đã gây nhiều khổ đau cho họ, anh không còn chịu đựng nổi sự dày vò cấu xé tâm can, anh phải về với họ, chuộc lại những lỗi lầm xưa. Đó mới là gia đình thực sự của anh và anh có bổn phận phải chung sống với họ suốt đời. Xin Thuyên tha lỗi và cám ơn Thuyên đã cư xử tốt với anh.
- Em biết sớm muộn gì ngày này cũng tới. Chiều chuộng, ghen tuông, kiểm soát đều vô ích. Sống bên cạnh anh, em mới thấy được tâm trạng bất ổn của anh. Vì vậy, em cảm nhận được cuộc sống chung nầy không thể bền lâu và hạnh phúc.
Vợ con tôi chờ sẵn ở cửa. Không còn gì sung sướng hạnh phúc bằng, chúng tôi ôm chặt lấy nhau, mừng mừng tủi tủi, sụt sùi nức nở, nước mắt chan hòa…
Khuê Diệp.

2 comments:

  1. Anh chị Khuê Diệp mến,

    Tuy là chuyện ngắn nhưng đã gói trọn được những gì cần thiết phải nói cho sự mỏng dòn của tình trạng gia đình hiện nay, giống như một lời khuyên: Đừng bao giờ đứng núi nọ trông núi kia...Đừng để cho trí tưởng tượng huyền hoặc chúng ta là vườn cỏ nhà bên cạnh tươi đẹp hơn nhà mình...Nhưng hãy vững tin là những gì ta đang nắm giữ là do Chúa ban, nên luôn luôn phải là tốt đẹp nhất.

    Câu chuyện thật ý nghĩa. Cám ơn anh chị nhiều!

    Rất mến,
    CT

    ReplyDelete
  2. Xét về phương diện tình cảm, con người ta thật là mỏng manh dễ vỡ. Trong cuộc sống vợ chồng, chỉ có tình yêu hy sinh mới có thể bỏ qua cho nhau. . . Quả là có được một mái ấm gia đình bình an cũng không phải là dễ!

    ReplyDelete