Xin thương xót, lạy Chúa Trời!
Con hèn yếu vẫn đầy vơi lỗi lầm
Xin là ngọn nến mòn dần
Để lửa âm thầm chiếu sáng không nguôi
Dù con bất xứng mà thôi
Nhưng nhờ Ơn Chúa giúp đời đổi thay
Nến con muốn sáng đêm ngày
Đến khi mòn hết vẫn đầy tin yêu
Đời dâng trọn vẹn sớm chiều
Liên lỉ nguyện cầu, tâm sự buồn vui
Như xưa Đức Mẹ Chúa Trời
Dâng Con làm lễ tuyệt vời thánh thiêng
Xin Mẹ, xin Chúa đoái thương
Cho con như nến cháy bừng tin yêu
TRẦM THIÊN THU Xin thì sẽ được
Con cứ xin, rồi Cha ban tặng muôn dân nước làm sản nghiệp riêng, toàn cõi đất làm phần lãnh địa (Tv 2:8).
Vài năm trước, khi vợ tôi 20 tuổi, chúng tôi xung khắc về tài chính. Chúng tôi học đại học cùng nhau, tạo dựng sự nghiệp và có hai đứa con.
Là bác sĩ thú y, tôi theo những gì tôi nghĩ là Ý Chúa tiền định cho cuộc đời tôi. Rồi tôi bỏ mọi thứ để đi dạy học. Lương giáo viên không bằng lương BS thú y, điều đó ảnh hưởng nhiều đến mối lo tài chính. Thế nên tôi làm ba công việc. Tôi dạy toàn thời gian ở một trường đại học ở Dallas, rồi dạy thêm lớp ban đêm ở một trường cao đẳng. Để phụ thêm vào lương giáo viên, tôi dành thời gian chăm sóc thú bệnh ở một phòng thí nghiệm của trường đại học vào các ciều thứ Sáu từ 13 giờ tới 17 giờ. Đó là việc hèn hạ nhất, và đa số thú bệnh đều là của sinh viên nên tôi chỉ đủ thời gian chợp mắt một chút.
Tiền bạc quá eo hẹp và chúng tôi không thể đủ thanh toán một số hóa đơn. Quá căng thẳng đến nỗi vợ tôi quyết định đưa các con về nhà ngoại vài ngày để bớt căng thẳng, bỏ tôi một mình thui thủi.
Một buổi tối thứ Năm, tôi gọi điện cho vợ và hỏi xem chúng tôi cần bao nhiêu tiền nữa để thanh toán nợ nần. Cô ấy nói cần 311 USD. Chúng tôi cùng cầu xin Chúa giúp chúng tôi vượt qua lúc khó khăn này. Chúng tôi cùng cầu nguyện với nhau qua điện thoại, điều mà tôi chưa bao giờ làm. Tôi quỳ gối và thành tâm xin Chúa đặc biệt giúp cho một số tiền. Tôi xin Ngài nếu Ngài đem đến cho tôi một số thú bệnh vào chiều hôm sau thì tôi sẽ đủ tiền thanh toán hóa đơn. Tôi nói với Ngài rằng tôi cần 311 USD.
Sau khi cầu nguyện, tôi đi ngủ và khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi quên mình đã cầu nguyện điều gì. Tôi đi dạy và đi chăm sóc bệnh nhân như thường. Đó là một ngày tôi rất bận, tôi thấy 5 con thú và lúc đó khoảng 5 giờ chiều. Chữa xong, nếu chủ nhân có tiền thì họ trả, nếu không thì tôi nói họ có thể trả sau. Tôi nhận tiền và bỏ ngay vào túi áo. Tôi luôn chú ý tới việc chữa bệnh chứ không chú ý đến tiền, và tôi không có gì hối tiếc vào cuối ngày.
Về nhà tối hôm đó, tôi rất mệt và buồn ngủ. Chuông điện thoại reo. Vợ tôi gọi và hỏi tôi có kiếm thêm ít tiền nào hồi chiều không. Tôi lấy nắm tiền ra đếm khi vợ tôi vẫn nghe điện thoại: 310 USD. Vợ tôi ngạc nhiên và nhắc tôi chỉ thiếu 1 USD nữa thôi. Tôi nhìn xuống và thấy đồng 1 USD trên nền nhà, có lẽ khi tôi rút tiền ra đã để rơi nó. Thế là vừa đủ 311 USD để thanh toán nợ hóa đơn.
Hôm đó là ngày đặc biệt trong cuộc đời chúng tôi. Chúng tôi không bao giờ gặp lại tình cảnh tài chính như vậy nữa. Tôi biết đó chỉ là một nhu cầu nhỏ, nhưng đó là một phép mầu khi chúng tôi nhận ra Thiên Chúa ban cho chúng tôi đúng như chúng tôi đã cầu xin, không thừa cũng không thiếu một xu!
Vũ Thủy xin mượn hai câu đầu của bài thơ "ngọn nến" để viết thêm hai câu kết cho bài thơ này:
ReplyDeleteThương con đi, hỡi Giê-su
Giúp con là ánh sáng khêu ngọn đèn!
Câu chuyện của anh Thu có phần giống như câu chuyện thực tế đã xảy ra với Vũ Thủy.
ReplyDeleteCó người khách mua hàng nào đó để quên một giỏ đồ lại hàng của chị tôi. Chị ấy đã chờ cả gần năm trời vẫn không thấy có ai đến hỏi xin lại giỏ đồ. Đến sát Tết, để dọn dẹp lại quầy hàng cho gọn ghẽ, chị tôi đã bán số hàng hóa bị bỏ quên đó được 600.000 đồng và đưa cho tôi, bảo tôi giúp cho ai đó nghèo khổ. Tôi hỏi “Lỡ mai mốt có ai đến hỏi lại giỏ đồ của họ thì sao?” Chị tôi nói nếu có ai đó đến hỏi thì chị ấy sẽ bỏ tiền của chị ra để trả.
Ngay hôm sau, một người bạn thân từ trên Đà lạt phone cho tôi hay “Có một người mù đang rất cần tiền để chữa bệnh, mà ở đây ai cũng nghèo hết, chẳng giúp được người ấy, Thủy có cách nào giúp ít nhất là 1.000.000 cho người bạn mù này không?” tôi ngần ngừ một lát rồi trả lời: “Được, ngày mai em sẽ gởi 1.000.000 đồng cho anh để giúp người bạn đó!”
Tôi hỏi mượn 400.000 đồng cho đủ số tiền đã hứa rồi gởi lên Đà lạt, thầm nghĩ “mình sẽ tìm cách để dành số tiền tết và kêu gọi xem có cháu nhỏ nào góp tiền lì xì cho người nghèo không.”Mùng 2 Tết, tôi lẽo đẽo theo mấy đứa cháu nhỏ để quyên góp tiền. Bé Yên cho 220.000 đồng, bé Xuân cho 70.000đồng và Mickey cho 20.000 đồng. Tôi nhẩm đếm số tiền và thấy còn thiếu 90.000 đồng nên lại nằn nì thuyết phục Mickey lúc ấy mới 9 tuổi, tôi gợi lòng thương người của cháu bằng đủ mọi lý lẽ vì biết Mickey hơi “trùm sò”, cuối cùng Mickey vui vẻ cho thêm 50.000 đồng. Tôi nhẩm đếm vẫn còn thiếu 40.000 đồng , chắc là tôi phải bỏ ra số tiền này vì không hy vọng còn cháu nào bỏ tiền lì xì ra nữa. . . Mickey rủ bác Thủy chơi “bầu,cua,tôm,cá” , lần này đến phiên cháu phải nằn nì , thuyết phục và hứa cho bác 1.000 đồng để bác Thủy chịu chơi. Tôi chơi lúc ăn rồi thua, Mickey lại cho thêm 2.000 đồng để bác Thủy chơi tiếp. Sau đó, tôi ăn được 20.000 đồng, vì đặt 10.000 đồng vào con tôm, đó là toàn bộ số tiền tôi thắng được. Lần này tôi cũng đặt tôm và nghĩ rằng chắc sẽ còn một con tôm, mình sẽ ăn cho đủ số tiền 40.000 đồng rồi nghỉ chơi. Quả thật là tôi rất vui, vì khi mở đĩa xóc ra vẫn còn một con tôm và tôi đã có đủ số tiền mà tôi còn thiếu.
Nói ra chắc ai cũng cười tôi bài bạc, nhưng quả là Chúa quan phòng theo như ý tôi muốn. Sao Chúa không cho tôi thắng 50.000 đồng chứ? Nhưng nếu lúc đó tôi thắng 80.000 đồng, tôi cũng không vui bằng thắng 40.000 đồng vì tôi cảm thấy như Chúa đang giúp tôi vậy.