TRƯA HÈ
Trưa nồng vẳng tiếng tè te
Tiếng gà cụt ngủn, sao nghe buồn buồn
Ngoài kia mấy ả chuồn chuồn
Xà xà chờ đợi mây trời tuôn tuôn
Lòng ta ai thắt cọng buồn
Kẽo cà ru nhịp ghẹo hồn…võng lay!
CAO BỒI GIÀ
VẤN LÒNG
Hỏi lòng có phải rằng không ?
Mà sao đêm vắng mênh mông thế này
Vấn hồn rằng đã ngấm say ?
Thế sao ngày lại muốn quay lại ngày
Nắng chiều dẫu vẫn nghiêng đây
Nhưng đã nhạt sắc,nhưng đầy hơn xưa
Lòng còn đau chuyện gió đưa
Nên hồn còn hỏi muốn đùa hay thôi ?
CAO BỒI GIÀ
VÍ ĐÀN BẦU
Tình em như sợi dây đàn
Khéo tay ai nắn tiếng khoan, nhịp sầu
Chùng rồi, căng lại dẫu đau
Em chỉ muốn kiếp đàn bầu độc dây
CAO BỒI GIÀ
VÔ THU
Thiên thu tự hỏi bao lâu
Mong manh than trách sao đầy thân tôi
Đến Tiên chắc cũng than ôi
Thì thân cát bụi kêu Trời mà chi !
CAO BỒI GIÀ
Cám ơn anh CBG nhiều. Những vần thơ lục bát ngẫu hứng này mang nhiều tâm trạng của dòng đời. Từ tâm trạng oi ả của Trưa Hè, đến tâm trạng nói với chính mình của Vấn Lòng, hay tâm trạng đơn chiếc của Ví Đàn Bầu, hoặc tâm trạng than thân trách phận của Vô Thu...Tấc cả đều mang nỗi buồn man mác.
ReplyDeleteRất mến,
CT