MỘT NGÀY, MỘT ĐỜI
Có một ngày không xa
Ngày mà tôi ra đi
Xa ông bà, cha mẹ
Anh chị em, bạn bè
Ngày đó, tôi đi xa
Để hóa thành cát bụi
Từ giã đời đam mê
Bơ vơ và trần trụi
Đời như con dế nhũi
Trĩu nỗi buồn ngậm ngùi
Dẫu cuộc đời ngắn ngủi
Mà trăn trở không nguôi
Có một chiều mưa giăng
Bụi cuốn lá lang thang
Tựa hồng hoang một thuở
Nỗi khát khao bềnh bồng
Mưa mênh mang lạc loài
Lăn hết bao dốc đời
Vu vơ thời xa ngái
Ôi, trăm năm đời người!
Vời vợi bao ước mong
Phận sỏi đá long đong
Bên vệ đường luân lạc
Lẻ loi nằm chết mòn
Bâng khuâng dọc cuộc đời
Những bước ngược, bước xuôi
Thời gian trôi lặng lẽ
Làm tóc bạc, da mồi
Cả đời tôi tìm tôi
Ngu ngơ cứ đầy vơi
Khắp cả những ngày tháng
Lãng đãng như mây trôi
Tôi đi qua một đời
Hiu quạnh khô môi cười
Tìm mình mà không gặp
Nên cứ băn khoăn hoài
Có một ngày tôi đi
Mà không hẹn trở lại…
TRẦM THIÊN THU
Anh Trầm Thiên Thu mến,
ReplyDeleteCó một ngày thì phải có một đời. Một ngày sinh ra, Một đời để sống, rồi một ngày đi xa về miền miên viễn, về với cát bụi. Đây là định luật của tạo hóa chẳng trừ một ai. Nhưng xin đừng bi quan nhé, vì chúng ta luôn tin rằng một ngày ra đi chẳng qua chỉ là một sự chuyển đổi qua Một Đời Sống sung mãn trường sinh mà thôi:
Một ngày nói chia ly
Một đời hết sầu bi
Ta về với cội nguồn
Chân, Thiện, Mỹ trường sinh.
Rất mến,
CT