Mùa chay vừa qua, như một sự tình cờ, tôi được Sáng, một người bạn chỉ quen biết qua email. mời gọi tham dự nhóm Đồng Hành Mùa Chay của cô ấy. Cô bạn tôi là người trẻ tuổi nhất trong nhóm, tự nhiên trở thành thư ký cho nhóm. Mỗi sáng sớm Sáng đã cất công lên mạng internet tìm những bài Phúc Âm gởi cho chúng tôi. Mỗi đêm tôi đều nhận được một bài thánh thư, một bài Phúc Âm, những câu Thánh vịnh, và đặc biệt một bài hát phù hợp với chủ đề của đoạn Tin Mừng hôm ấy. Đó là một nỗ lực rất lớn của Sáng, vì cô ấy còn có công việc tại sở làm và hai con gái nhỏ cần phải chăm sóc. Chúng tôi ở cách nhau khoảng 12 múi giờ. Phần lớn thành viên trong nhóm là người Việt sống ở Toronto nhưng mọi việc diễn ra cứ như chúng tôi đang ở cạnh nhau vậy. Lúc đầu tôi có cảm giác như mình chỉ là một người khách mời của nhóm nhưng sau đó tôi dần dần nhận ra sự liên đới ngày càng ăn khớp cho đến khi tôi quyết định viết những dòng chữ này tôi cảm thấy mọi việc dường như có bàn tay của Chúa sắp xếp. Không biết những người bạn của tôi ở phía bên kia đại dương có nhận ra điều này không, phần tôi tôi cảm nhận một điều gì đó rất kỳ diệu. . .
Mỗi thành viên trong nhóm đọc những bài Phúc Âm có đánh số ngày theo thứ tự 40 ngày chay tịnh của Chúa do Sáng gởi tới qua email rồi gởi đi những suy niệm của mình cũng qua email. Tôi đọc các chia sẻ cảm nghiệm của những người còn lại trong nhóm một cách cẩn thận. Những chia sẻ của họ cho thấy họ đã cố gắng soi rọi tâm hồn họ vào Lời Chúa như soi mình vào một tấm gương vĩ đại. Những chia sẻ ấy bày tỏ sự trăn trở, sự sám hối, sự quyết tâm của mỗi người. . . để trở về với Chúa. Phần tôi, tôi viết cho họ những gì tôi cảm nghiệm được trong lúc ấy hoặc những điều tôi thường trăn trở trong cuộc sống hàng ngày và từ từ nhận ra trước đây mình đã quá hời hợt với Lời Chúa. . . Đôi lúc tôi giật mình nhận ra những điều Chúa muốn nói với mình chỉ sau khi tôi đọc những lời chia sẻ của các anh chị trong nhóm. Cho đến ngày thứ 40, dưới mỗi bài chia sẻ, ai nấy đều có lời cảm ơn đến Sáng đồng thời bày tỏ sự nuối tiếc của họ vì sự chia sẻ đã vào giai đoạn kết thúc. Riêng Sáng thú thật rằng cô đã kiệt sức vì khối lượng công việc mà cô phải gồng mình để làm trong những ngày vừa qua, dù cô rất vui sướng được làm điều đó. Tôi cho rằng hình thức chia sẻ này rất hay và đề nghị mỗi người cứ tiếp tục email khi cần chia sẻ mà không cần phải gò bó theo một chương trình nào thì sẽ thoải mái hơn. Liền đó đã có những anh chị viết những bài thơ bày tỏ tâm sự của mình gởi đi cho nhau. Tôi cũng được mời gọi vào sân chơi này.
Không ngờ trong nhóm chúng tôi lại có nhiều tâm hồn nghệ sĩ đến thế. Không phân biệt tuổi tác, nghề nghiệp, giới tính, chúng tôi trở nên gần gũi với nhau hơn qua những vần thơ nghiệp dư đầy ngẫu hứng. . .
Các anh chị em bàn nhau đặt cho nhóm một cái tên hoạt động. Tôi ở mãi bên này bờ đại dương cũng hào hứng tham gia qua email. Rồi từ tất cả những nỗi niềm, ước muốn của các anh chị, tôi đã có cảm xúc để viết một bài thơ với tựa đề là “VIẾT CHO NHAU”, cũng là cái tên được chọn cho trang blog của nhóm chúng tôi. Bài thơ vừa gởi đi được mấy tiếng đồng hồ thì tôi nhận được phản hồi từ mọi người, đặc biệt anh Hiển đã từ ý nghĩa của bài thơ mà sáng tác bài hát “HÃY CHO NHAU tràn đầy tình cảm”. . .
Nhóm chúng tôi chỉ có mấy người nhưng có lẽ sự thúc đẩy của Chúa Thánh Thần đã giúp blog hoạt động cho đến hôm nay. Những bài thơ, những bài hát, những slide show, những bài chia sẻ liên tục được đưa lên blog.
Hai ngày cuối tuần 7-8 tháng 8 vừa qua, nhóm đã tụ họp nhau sinh hoạt ngâm thơ và ca hát tại nhà anh chị Cao-Thanh ở Toronto. Riêng tôi sống ở Hồ Chí Minh City không thể họp mặt để ngâm thơ và ca hát với các anh chị ấy nên nghĩ ra cách sẽ thâu âm giọng hát của mình rồi gởi qua email. Tôi đã dành ra suốt 2 ngày để tập bài hát XIN ĐỘNG LÒNG THƯƠNG của anh Nguyễn Văn Hiển, một nhạc sĩ của nhóm. Và mặc dù hát chay không có nhạc nghe rất dở, mặc dù hát không đúng nhịp (tôi vốn không hiểu biết lắm về âm nhạc), tôi vẫn quyết định thâu âm lại để gởi cho các anh chị ở Toronto hy vọng sẽ được góp phần vào cuộc họp mặt. Các anh chị ấy cũng đã dành cho tôi một trò chơi thú vị: “Đoán tên qua điện thoại”. Đấy là sáng kiến của anh chị Duy-Hân. Anh Cao (chủ nhà) đã nối điện thoại về số phone của tôi để tôi đoán tên từng người trong nhóm. Tôi chưa hề gặp mặt cũng như chưa hề nghe giọng nói của các anh chị ấy, nên rất căng thẳng khi nghe giọng nói đoán tên. Bằng vào những gì tôi cảm nhận được về mỗi người qua các email, tôi chỉ đoán đúng được 50%. . . Trong nhóm “VIẾT CHO NHAU” còn một thành viên nữa cũng sống ở Việt Nam, đó là anh Giu-se Nguyễn Văn Sướng, một thành viên tích cực của nhóm. Tiếc là hôm đó số phone của anh Sướng bị trục trặc sao đó nên không liên lạc được với Toronto. . .
Sáng nay, check mail tôi thật là ngạc nhiên khi nhận được email của anh Hiển với attachment file “XIN ĐỘNG LÒNG THƯƠNG-CA SĨ Vũ Thủy”, vội mở ra xem thì nghe được giọng hát của chính mình. Trong khi nghe bài hát tôi gần như ứa nước mắt, dù trước đó những ca từ này đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. . . mình đã bao lần bỏ qua tiếng van xin của đồng loại? Tôi cũng cảm nhận được sự vất vả của nhạc sĩ Nguyễn Văn Hiển khi đệm đàn phải đuổi theo những lúc tôi hát sai nhịp, rồi phải sắp xếp để mix nhạc với giọng hát cho ăn khớp. . . và chính là lúc tôi nhận ra sự sắp xếp của Chúa Thánh Thần, Ngài đã dẫn dắt tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Tôi nhận ra tình yêu thương đồng loại qua sự quan tâm của những người ở cách xa tôi nửa vòng trái đất. Tôi nhận ra tình yêu thương của đồng loại qua sự khích lệ của bạn bè. Và tôi nghĩ mình phải phổ biến lời kêu gọi yêu thương ấy qua bài hát đang làm tôi tràn đầy cảm xúc: XIN ĐỘNG LÒNG THƯƠNG của anh Hiển. . .
Giờ đây tôi đang viết về những gì giúp tôi nhận ra tình yêu của Thiên Chúa để chúc tụng Ngài và để van xin tình yêu của đồng loại. Tôi chợt làm một phép so sánh giữa cuộc phiêu lưu của đời mình với câu chuyện ông Giu-se bị bán sang Ai-cập để rồi sau này cứu vớt cho cả dòng tộc Israel. Chúa Thánh Thần làm việc cũng đầy ngẫu hứng như các nghệ sĩ để rồi tạo nên những thành quả tốt đẹp. Điều ấy đang diễn ra không chỉ cho riêng tôi qua nửa vòng trái đất, mà chắc chắn còn cho hết thảy mọi người trên cả trái đất này.
16/8/2010
Vũ Thủy
Thuỷ ơi , đến tận bây giờ anh cũng không hiểu vì sao mình lại tham gia vào blog này ! vietchonhau ư ? anh đâu biết ! Ngay cả Thuỷ nữa , bao nhiêu người không giới thiệu lại giới thiệu anh ! Rồi chính anh không hiểu sao cũng hồ hởi lao vào ! Tất cả mọi chuyện cứ xảy ra tự nhiên như ta đang thở vậy ! Có đâu là tình cờ phải không ? S
ReplyDeleteMột điều chắc chắn sở dĩ mọi người chân thành thương mến nhau như vậy là do con cùng một Cha Trên Trời .Một phép rửa , một đức tin , một Thiên Chúa là Cha .( tiếp theo comment trên đang viết dở dang thì bị cắt )
ReplyDeleteGiu-se Sướng
Chị Thủy ơi, cám ơn chị rất nhiều vì những tâm tình thân thương, chân thành chị dành cho nhóm nhé. Đặc biệt cám ơn chị đã nhận lời mời của em tham gia vào nhóm chia sẻ Kinh Thánh Mùa Chay, để rồi từ đó lại có thêm nhóm văn nghệ Viết Cho Nhau nữa. Thú thật với chị là đôi lúc em cảm thấy rất ngỡ ngàng khi nhìn lại những sinh hoạt bây giờ của nhóm, có thơ văn, có nhạc, có chia sẻ rất sôi nổi và còn đang có cả ca sĩ nữa! Em thật không ngờ nhóm phát triển lớn như vậy và càng không ngờ một người chẳng biết gì về văn nghệ như em mà lại may mắn có dịp trở thành một thành viên của nhóm. Em vẫn hay tâm sự với người thân về việc này và thường vẫn hay tự hỏi chính mình "what am I doing?". Có lúc em đã có ý định "đào tẩu" nữa đó vì cảm thấy mình rất lạc loài giữa những văn, thi, nhạc sĩ của nhóm. :-P Nhưng có lẽ Chúa thông cảm, nên đã cho em có dịp gặp gỡ, vui chơi với các anh chị trong nhóm tới 2 ngày vừa rồi. Thật tình đó là lần đầu tiên em gặp gỡ, tiếp xúc với các anh chị trong nhóm lâu như vậy vì tuy biết hết các anh chị, nhưng phần lớn em cũng chỉ trò chuyện qua email thôi. Qua tiếp xúc em đã nhận ra sự gần gũi, quý mến nhau như anh em của các anh chị và không có anh chị nào "ra vẻ" mình là văn, thi, nhạc sĩ như em vẫn hay lo gì hết. Thanks God! :-)
ReplyDeleteCầu chúc nhóm luôn mãi vững bền và tiếp tục chia sẻ cho nhau những tình cảm thân thành yêu thương dù có cách xa nhau cả nửa vòng trái đất.
Xin Chúa chúc lành cho hết mọi người trong nhóm.
em,sang
Vũ Thủy mến,
ReplyDeleteCám ơn em về những chia sẻ chân tình và chan chứa tình yêu thương cảm xúc. Tuy em là người khiếm thị nhưng những tâm tình nhận xét của em lại rất rõ ràng, chi tiết tỉ mỉ và sâu sắc hơn cả những người mắt sáng như anh. Em nói rất đúng là không phải ngẫu nhiên tình cờ mà Chúa Thánh Thần đã dẫn dắt đưa đẩy chúng ta từ ban đầu cho tới ngày hôm nay, cách nhau nửa vòng trái đất. Đường lối làm việc của Chúa luôn khác người phàm, chúng ta không bao giờ hiểu được, nên nhiều khi chúng ta tưởng là Chúa làm việc theo hứng, nhưng thực ra đã nằm trong sự quan phòng của Người từ muôn thuở rồi. Nếu mỗi người bình tâm hồi tưổng lại quá khứ đời mình, đều nhận ra điều đó thật rõ ràng. Cảm nghiệm rõ điều đó thì thái độ luôn cậy trông phó thác vào Chúa vẫn là thái độ khôn ngoan và đẹp lòng Chúa hơn cả.
Anh cám ơn em đã tường trình rất đầy đủ về những công việc của nhóm từ lúc khởi sự cho tới hiện tại, kể như em đã thay mặt anh tóm lược ngắn gọn nhưng quá đầy đủ tiểu sử của nhóm vậy. Đúng ra anh có trách nhiệm làm việc này mới phải, nhưng anh đã không nghĩ ra và không làm.
Cuối cùng anh cũng xin chúc mừng và cám ơn em đã mày mò tự mình post bài vở lên blog được rồi, khiến anh từ nay cũng đỡ một phần công việc.
Anh cũng phải thành thật công nhận rằng em cũng như anh Sướng đã là một trong những thành viên năng động nhất của nhóm qua việc đóng góp rất đều đặn các bài thơ và các chuyện ngắn đầy giá trị, mặc dù lúc đầu em cũng như anh Suớng tự nghĩ mình chỉ là một khách mời.
Một lần nữa cám ơn em về tất cả mọi sự và xin Chúa luôn ở trong em và tiếp tực dẫn dắt em qua mọi bước đường đời.
Rất mến,
CT