Gai Sen
Liên cúi xuống ao sen, cắt những bông hoa đẹp nhất để chuẩn bị cắm trên chánh điện. Hôm nay rằm, ánh trăng đêm qua còn sót lại, đọng trên những chiếc lá tròn xoe, long lanh như nước mắt. Liên đưa tay quệt mồ hôi trán, mới sáng sớm mà trời đã oi nồng, khó chịu. Một ngày mới đã bắt đầu, Liên sẽ phải quét dọn Chùa, đi chợ nấu ăn, chăm sóc các em mồ côi Chùa nuôi và giúp bà Tám nấu cám, cắt rau nuôi heo, nuôi gà. Vất vả từ sáng tới khuya, nhưng Liên thấy vui và lòng thật thanh tịnh. Bạch Thầy đã dạy cô bỏ bớt sân si, sống an nhiên tự tại. Liên khôn ngoan trước tuổi, hiểu nhiều về cuộc sống, về sự nghèo khổ cô đơn, lấy niềm vui của các em, của sự cho đi làm niềm vui của mình.
Liên bị cha mẹ vất ở ao sen Chùa này hơn 20 năm trước, khóc oe oe trong đám sen trắng, may nhờ Bạch Thầy lượm được nuôi dưỡng nên Liên mới hiện diện trên cuộc đời cho tới hôm nay. Liên không đẹp nhưng thùy mị xinh xắn, tuy gầy còm nhưng vẫn có duyên, chỉ học đến trung học nhưng lanh lẹ khôn ngoan, xóm diềng ai cũng thương mến. Cuộc sống hằng ngày bình dị trôi qua, Liên vui trong bổn phận, chắc là cô sẽ không lấy chồng, mà cũng chẳng xuống tóc đi tu, cô sẽ làm các việc hằng ngày, giúp các em mồ côi học hành nên người, giúp Chùa Viên Giác ngày càng phát triển, khi có chuyện vui buồn thì tâm sự với bà Tám. Bà Tám đã già nên hiểu nhiều về thế sự nhân tình, rất tốt bụng thương người. Liên học được ở bà nhiều điều mà mớ sách vở ít ỏi Liên có không hề dạy. Liên chia sẻ với bà tất cả mọi chuyện, như với một người bạn thân, nhưng gần đây Liên đã dấu diếm, chưa dám thổ lộ với bà điều đang làm tâm tư cô xáo trộn. Liên xấu hổ cúi mặt, giả vờ ngửi đóa sen hồng để che dấu bối rối. Có lẽ Liên đã yêu!
Một người con trai cao ráo, chắc là giàu lắm, bằng cấp thật nhiều đã đến Chùa trong mấy tháng gần đây rồi làm Liên chao đảo. Bảo Ân - cái tên thật đẹp, con người thật đẹp. Ân theo phái đoàn thiện nguyện từ Canada đến Chùa để giúp người dân khám bệnh, mổ mắt. Ân chưa là bác sĩ, chỉ mới tập sự, chịu trách nhiệm khám tổng quát để chuyển hồ sơ lên thành phố. Mỗi sáng Ân tới Chùa gặp bệnh nhân sắp hàng chờ khám miễn phí, làm việc tới trưa rồi đi lo các công việc khác. Nghe nói ông Nội của Ân ở gần đây, nên Ân đã chọn tỉnh lỵ này để gần gũi với gia đình và thực tập trong mùa hè này.
Liên thấy mình xôn xao mỗi khi Ân hiện diện, trái tim non rộn ràng khi Ân thăm hỏi, nhờ vả những chuyện lặt vặt. Có lần Ân cần đi lên tỉnh, Bạch Thầy giao chiếc xe Dream cho Liên để chở Ân đi. Chạy xe vòng vòng tỉnh lỵ thì rất dễ dàng với Liên, vì cô thuộc đường xá nằm lòng, lại khéo léo cẩn thận. Có lần Liên phải chở mấy trăm cái chén dĩa kiểu mỏng manh, thế mà vẫn không trầy trụa chút nào. Miệng Ân nói sợ, bảo dân ở đây chạy xe ghê quá, nhưng Liên thấy Ân vui và thích thú mỗi khi Liên luồn lách, qua mặt được một số xe khác. Có khi Ân sợ té, ôm chặt lấy Liên làm cô hết sức bối rối. Liên để ý chăm sóc Ân, nấu những món thuần túy quê hương cho Ân ăn trưa, bắt đầu mơ mộng lãng đãng. Lạ ghê, Ân sinh ra ở nước ngoài, lần đầu tiên về Việt Nam nhưng thích ăn canh chua, cá kho tộ, nhất là loại cá mề gà kho khô, thứ rẻ tiền nhất mà đám trẻ ở Chùa không hề thích. Nhưng Liên cũng biết mình không nên mơ mộng hão huyền, cô biết thân biết phận. Hoàn cảnh Liên và Ân khác nhau một trời một vực, Liên cố gắng đè nén tình cảm và giận chính mình vì “đũa mốc mà chòi mâm son”. Liên cũng biết câu ca dao “Con Vua thì được làm Vua, là con sãi chùa thì quét lá đa” nên uất ức cúi đầu, vò nát bông sen trên tay mà không biết.
- Liên suy nghĩ gì mà bóp nát cánh hoa vậy, bắt chước Trần Quốc Toản bóp nát trái cam hả!
Thì ra Ân đã tới và ra ao sen kiếm Liên. Liên lại càng bối rối, ấp úng không nói nên lời, may có bé Hà tới kiếm, nhờ Liên giúp làm bài tập nên Liên giả đò bận rộn bỏ vào trong Chùa.
Bốn tháng hè ngắn ngủi rồi cũng qua đi, hôm nay Ân đến Chùa từ giã mọi người để về lại Canada học tiếp. Liên buồn vô cùng, ước gì mỗi sáng còn gặp Ân, nghe Ân nói chuyện, cười đùa với mọi người - chỉ cần nhìn và nghe Liên cũng đã thấy lòng ấm áp, không mong gì hơn. Liên đứng lấp ló ở cửa sau, không dám ra chào giã biệt vì biết mình nhỏ nhoi quá. Liên nhủ lòng rồi mọi chuyện rồi sẽ qua đi, Liên sẽ sống một ngày như mọi ngày và sẽ quên tình cảm vụng dại này đi. Mấy hôm trước, bạn gái của Ân đã đến Chùa tham quan và đòi Ân nghỉ việc sớm để đưa cô đi Saigon chơi. Cô gái nói tiếng Anh, nhưng qua vài chữ Việt và câu trả lời của Ân, Liên đoán được nội dung câu chuyện. Bạn của Ân đẹp quá, vừa trắng trẻo sang trọng, vừa có thân hình chắc nịch, cười nói rộn ràng. Cô gái được Ân dắt ra ao sen chơi, cho ăn thử gương sen. Chắc cả đời cô chưa biết ăn sen, nên bỏ phần ăn được đi mà ăn nhân sen đắng ngắt rồi la làng, Ân cười thích thú, anh đâu biết tiếng cười đã làm nhức nhối tim Liên!
Liên rời phòng khách, nơi Ân đang chào hỏi mọi người để về nhà bếp, tiếp tục công việc nấu ăn, chăm sóc trẻ em mà đầu óc phân tán, nhưng cuối cùng Ân đã tới bếp tìm Liên:
-Ân cám ơn Liên rất nhiều trong thời gian vừa qua. Liên thật giỏi, thật dễ thương, cầu chúc Liên mọi điều tốt đẹp.
Liên cười nhẹ, Ân nói tiếng Việt hơi ngọng, xài chữ hơi sai nếu phải nói chuyện nghiêm chỉnh trang trọng. Ân xin Liên một tấm hình để đem về Canada, nhưng Liên không có. Từ bé đến lớn khôn, Liên lấm lem ở ao sen, ở nhà bếp, chuồng heo, chưa ai để ý và chụp hình Liên. Năm ngoái con heo nái của Chùa đẻ được số heo con kỷ lục, cán bộ nông thôn Tỉnh có đến để phỏng vấn Liên cách nuôi heo rồi chụp hình đàn heo, chứ không chụp hình Liên. Ân xin Liên địa chỉ email để khi rảnh Ân viết vài dòng hỏi thăm, Liên cũng không có. Liên chỉ mang máng biết computer là gì khi lau chùi computer cho Thầy, chứ chưa hề được sử dụng máy vi tính.
Liên biết cơ duyên của mình với Ân đến đây là chấm dứt, từ đây tất cả sẽ trở thành kỷ niệm. Mùa hè năm tới Ân sẽ đi Ấn Độ làm việc thiện nguyện cho chương trình của Mẹ Teresa Thành Calcuta, năm sau nữa cũng đã có sắp đặt khác, chắc là khó có cơ hội trở lại Việt Nam. Người ở nước ngoài sung sướng quá, có thể sắp xếp, tiên liệu được tương lai, không phải sống trong số phận mờ mịt không biết tới ngày mai - nhất là những người nghèo hèn như Liên. Liên cũng muốn có một tấm hình của Ân, nhưng dĩ nhiên Liên không dám hỏi. Không sao, hình ảnh Ân sẽ không bao giờ phai mờ trong tâm trí Liên, thì đâu cần chi tấm hình chụp. Ân tặng Liên một món quà giã từ, Liên bối rối từ chối. Trước đây cũng có con trai trong xóm tán tỉnh, tặng quà cho Liên, nhưng cô không nhận. Liên nhớ lời thầy dạy: “Đói cho sạch, rách cho thơm”, Liên nhủ lòng sẽ sống trung trực và gìn giữ nhân cách, sĩ diện của mình. Ân khẩn khoản:
-Chỉ là một chút quà nhỏ để Liên nhớ tới Ân. Liên biết không, từ ngày tới đây, Ân nhận ra mình thích hoa sen lắm, đi bất cứ nơi đâu có hoa sen Ân cũng sẽ nhớ tới Liên.
Liên nhận quà mà lòng băn khoăn, cố giữ cho nước mắt đừng rơi. Liên đọc thầm một câu niệm cho tâm được an, cho Ân ra đi với lòng thanh thản, không phải mủi lòng tội nghiệp một cô gái quê. Liên cắn chặt răng ra lệnh cho mình không được xúc động.
Ân đi thật xa rồi Liên mới dám mở quà ra xem. Đó là một đồ cài áo bằng bạc hình đóa hoa sen thật mỹ thuật, thanh thoát. Những cánh sen như múa lượn, bay bỗng. Liên thấy Ân mới chính là sen, là Phật, còn Liên chỉ là bùn đen duới đất – dù thầy đã đặt cho cô cái tên Bạch Liên. Cô nhớ những giờ Ân ra sân chơi với đám trẻ mổ côi trong Chùa, dạy chúng hát ca, làm thủ công xếp giấy. Ở Ân, không có khoảng cách giàu nghèo, không có khác biệt tôn giáo, ngôn ngữ. Ân có sự hồn nhiên tươi trẻ, có sự yêu thương ấm áp tự tấm lòng, trong khi Liên già cỗi, nặng trĩu lo toan. Liên ở quê, Ân ở nước ngoài. Liên ít học, Ân sẽ là bác sĩ. Liên nghèo hèn, Ân cao sang. Liên đạo Phật, Ân thờ Chúa, mỗi tuần đều đi nhà thờ, khác biệt quá lớn.
Liên lên chánh điện thắp một nén nhang để lòng được thanh tịnh, Liên cũng không quên ngước mắt lên trời, chắp tay cầu nguyện cùng Chúa của Ân cho Ân về lại Canada bằng an, chuyến bay an lành, tương lai tốt đẹp.
Liên đưa tay vuốt ve bông sen cài áo, hoa sen không hề có gai, mà sao lòng Liên đau nhói như có hàng trăm, hàng ngàn cành gai nhọn sắc ….
Trịnh Tây Ninh
Câu chuyện của chị Hân thật là nhẹ nhàng và dễ thương, nhưng cũng thật là buồn!
ReplyDeleteChị đã viết vào đúng tâm lý của những thiếu nữ nghèo vùng quê xa xôi, hẻo lánh. . . Số phận của Liên lại càng cơ cực hơn, tuy nhiên cũng còn may mắn là có những người từ tâm nuôi dưỡng Liên và đã truyền cho Liên một nguồn sống yêu thương những trẻ em đồng cảnh ngộ với cô. . .
Đời vẫn đẹp vì có những tâm hồn như Ân và Liên!
Vũ Thủy
Chị Hân mến,
ReplyDeleteĐọc chuyện này mà CT cảm thấy tâm hồn thật giao động, vì nó biểu tượng cho những mối tình thầm kín, sâu sắc và cũng thật lãng mạn. Nó khiến cho CT hồi tưởng lại thời mới bước vào yêu ngày xa xưa. Không phải là dễ có những mối tình nhẹ nhàng, phảng phất hương sen như vậy trong thời buổi kim tiền ngày nay đâu; nên chuyện tình này đã như làn gió thoảng nhẹ, đem hương vị tình yêu thuần khiết đến cho người đọc, khiến tâm hồn cũng được thư thái thỏai mái như đang nếm từng ngụm trà sen vậy.
Cám ơn Trịnh Tây Ninh nhiều nhé! Hy vọng nhóm Viết Cho Nhau sẽ được đọc nhiều sáng tác mới!
Rất mến,
CT
Một mối tình chân thật, ngây thơ và trong sáng biết bao! Đáng tiếc là nó đã không có cơ hội phát triển, đơm hoa kết trái.
ReplyDeleteCâu chuyện thật dễ thương nhưng mà buồn quá! Cuộc đời này có biết bao nhiêu cô gái như Liên, chỉ vì hoàn cảnh thua kém mà đành nuốt lệ, nuốt luôn hết cả những tình cảm thanh cao của mình vô trong bụng.
Cám ơn chị Hân đã share câu chuyện này nhé.
em,sang
Hay và dễ thương , một mối tình ( 1 chiều ) Nhưng rất đẹp. Phải rất " Đẹp"'
ReplyDeleteTình chỉ Đẹp khi còn dang dở,
Tình mất vui khi đã vẹn câu thề.
SaGiang
Một mối tình thât dễ thương và rất " Đẹp "!
ReplyDeleteVì: Tình chỉ đẹp khi còn dang dở
Tình mất vui khi đã vẹn câu thề
SaGiang