Friday, November 30, 2012

NỖI BUỒN CÂY THẬP TỰ



Cây Thập Tự
Bị bỏ quên trên giá gỗ
Bụi bám lỗ chỗ khắp châu thân
Chẳng một tiếng phân trần
Cây Thập Tự lặng im gần như hóa đá
Giá gỗ dưới chân cũng lặng thinh!

Dấu đinh nào
Đang tâm đóng vào Cây Thập Tự?

Giá gỗ buồn tư lự
Cõi hư vô chập chùng
Giá gỗ rùng mình nghe tiếng búa đóng đinh.

Những âm thanh vô tình gây đau đớn
Bởi sự lớn mạnh của đồng tiền
Bởi sự thản nhiên của con người trước bạo lực
Bởi tiếng cười của kẻ chiến thắng
Bởi tiếng khóc của những kẻ khốn cùng
Và bởi sự lạnh lùng của giá gỗ!

Giá gỗ rùng mình
Những cái đinh vẫn vô tình ghim sâu vào Cây Thập Tự!

Cây Thập Tự oằn mình
Bụi vẫn vô tình đeo bám khắp châu thân
Chẳng ai nhận ra dáng vẻ hiền lành
Và lòng nhẫn nhục của người bị treo trên thập tự!

Cây Thập Tự đứng đó
Ánh mắt buồn xa xăm... 

Thursday, November 29, 2012

Khát vọng kiếp người.


Khát vọng kiếp người

Đến hẹn lại lên như một chu kỳ tất yếu, Mùa Vọng lại về. Đó là khoảng thời gian thế gian mong đợi Đấng Cứu Thế giáng sinh làm người. Đấng ấy là “Ngôi Lời trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta” (Ga 1:14), là Đấng Thiên Sai mang tôn danh Giêsu Kitô.

Con người như đất khô cằn vì “hạn bà chằn” lâu ngày, thế nên luôn khao khát Cơn-Mưa-Giêsu. Và chỉ có Mưa Giêsu mới khả dĩ làm chúng ta “đã” cơn khát.

Trong kiệt tác “Cung Oán Ngâm Khúc” (chữ Hán: 宮怨吟曲) của Ôn Như Hầu Nguyễn Gia Thiều (1741-1798), câu 103 và 104 có nói tới kiếp người:

Trăm năm nào có gì đâu

Chẳng qua một nấm cỏ khâu xanh rì

Còn Thiên Chúa nói với mỗi chúng ta: “Ngươi là bụi đất, và sẽ trở về với bụi đất” (St 3:19). Thân phận phàm nhân chỉ là cát bụi mà thôi. Xét ra chẳng có giá trị gì. Đồ càng cũ càng có giá trị, gọi là đồ cổ; người càng cũ càng bị người ta xa tránh, chẳng ai muốn quan tâm “người cổ”, thậm chí còn bị chê là lỗi thời và lạc hậu.

Nói vậy nghe chừng bi quan quá. Nhưng không phải thế, người ta cần biết vậy để mà bớt tham-sân-si, để cố gắng ngày càng sống tốt hơn, ích lợi hơn không chỉ cho chính mình mà còn cho tha nhân.

Thân phận quá nhỏ nhoi, con người quá yếu đuối, quá bất túc và bất trác, vì vậy mà người ta càng khát vọng, có những khát vọng vô cùng cháy bỏng, tưởng chừng có thể “chết” đi nếu không đạt được. Ước mơ nhiều mà chẳng được bao nhiêu. Nhưng chính nhờ vậy mà người ta giảm bớt kiêu ngạo, chứ muốn gì được nấy thì người ta sẽ chẳng coi ai ra gì, và chắc hẳn người ta không còn tin vào bất cứ thần linh nào nữa. Cuộc đời không là vườn hồng, bước đời không đi trên thảm lụa, có vậy mới thành nhân.

Càng sống lâu người ta càng thấy mình kém cỏi về đủ mọi lĩnh vực, thế nên người ta phải kêu cầu Thiên Chúa: “Thân phận con khốn khổ nghèo hèn, xin mau đến cùng con, lạy Thiên Chúa! Ngài là Đấng phù trợ, là Đấng giải thoát con, muôn lạy Chúa, xin đừng trì hoãn” (Tv 70:6). Hằng ngày, người ta vẫn không ngừng sáng nguyện, trưa cầu, tối khấn: “Xin dủ lòng thương mau đến giúp, vì chúng con đã khổ quá nhiều” (Tv 79:8).

Có thể có người nghĩ rằng Chúa không nghe hoặc làm ngơ, vì họ cầu xin quá nhiều mà chẳng thấy động tĩnh gì, cũng có thể có người sẽ thối chí nản lòng. Thực ra Chúa biết hết, Ngài muốn chúng ta “đừng lải nhải” (Mt 6:7), mà Ngài tập cho chúng ta đức kiên trì. Thánh Thomas Tiến sĩ nói: “Công hiệu của năng lực cầu nguyện là do đức ái, nhưng năng lực để cầu nguyện cho được hiệu quả vẫn là do đức tin và đức cậy của mình”. Thánh Sibyllina giải thích: “Mong đợi, giống như một đồ đựng, đồ đựng càng lớn thì chứa được càng nhiều, đồ đựng càng nhỏ thì chứa được càng ít. Mong đợi lớn thì được ân điển nhiều, mong đợi nhỏ thì được ân điển ít”.

Quả thật, khi cầu nguyện mà không thấy động tĩnh gì, không thấy cảm giác gì, đó mới là cách cầu nguyện đẹp lòng Thiên Chúa. Người ta có thể rưng rưng mắt lệ hoặc bật khóc khi cầu nguyện, nhưng có thể đó chỉ là cảm giác nhất thời, vì “bức xúc” cá nhân điều gì đó, chứ chưa hẳn là vì say Men Tình Giêsu.

Cuộc sống có biết bao thứ để chờ đợi, ước mong, hoài vọng, nhưng điều cần là phải biết lắng nghe. Nghe cũng phải có phương pháp, lắng nghe chứ không nghe bình thường, lắng nghe cả những điều trái ý mình chứ không chỉ lắng nghe điều hợp ý mình với cả tấm lòng. Khó lắm! Vả lại, Thiên Chúa chỉ thì thầm với chúng ta khi chúng ta vui mừng, nhưng Ngài nói to trong lương tâm của chúng ta khi chúng ta giãy giụa trong bể khổ trần ai. Chính lúc chúng ta “đầu hàng vô điều kiện” thì Ngài sẽ kịp thời ra tay: “Đức Chúa là Đấng cầm quyền sinh tử, đẩy xuống âm phủ rồi lại kéo lên” (1 S 2:6).

Lắng nghe mà chưa hiểu thì lắng nghe tiếp, và tâm sự với Chúa: “Xin Ngài lắng nghe con rên rỉ: có ai thèm an ủi con đâu! Mọi kẻ thù con vui mừng hớn hở khi biết chính Ngài gây khổ cực cho con. Ngày Ngài hứa, xin cho mau đến để chúng cùng số phận với con” (Ac 1:21). Mà thật đấy: “Ngài có đó khi con tưởng mình đơn côi, Ngài nghe con khi chẳng ai thèm đáp lại, Ngài thương con khi tất cả đều hững hờ” (Thánh Augustinô).

Chúng ta thực sự cần Chúa, vì chỉ có Ngài mới là Cứu Cánh: “Lạy Chúa, xin Ngài nhớ đến con bởi lòng thương dân Ngài, xin ngự đến viếng thăm mà ban ơn cứu độ” (Tv 106:4). Có yêu Chúa mới cần Chúa, mong Chúa: “Lạy Chúa, con kêu lên cùng Chúa, xin Ngài mau đến phù trợ con. Xin lắng nghe lời con, khi con kêu lên Ngài” (Tv 141:1). Khoảng mong chờ nào cũng là khoảng thời gian dài nhất, dù chỉ phải chờ 5 phút cũng thấy thời gian sao quá lâu!

Chờ mong, nhưng có thành khẩn? Nếu thật lòng mong chờ thì Thiên Chúa không nỡ để chúng ta phải chờ lâu, vì Đấng làm chứng về những điều đó phán: “Phải, chẳng bao lâu nữa Ta sẽ đến” (Kh 22:20a). Chắc chắn như vậy, nhưng bổn phận của mỗi chúng ta vẫn phải cầu nguyện liên lỉ: “Amen, lạy Chúa Giêsu, xin ngự đến” (Kh 22:20b).

Mùa Vọng cứ đến rồi qua, càng lớn tuổi càng trải qua nhiều Mùa Vọng, nhưng vấn đề không phải sống qua nhiều Mùa Vọng mà là còn “đọng” lại chút gì ý nghĩa thánh đức hay không. Đó mới là điều Chúa muốn!

Chúa Giêsu đã đến thế gian lần thứ nhất để trao ban Ơn Cứu Độ cho nhân loại. Đó là “lần đầu”. Ngài sẽ đến thế gian lần thứ hai để hoàn tất công cuộc cứu độ, gọi là Tận Thế hoặc Cánh Chung. Đó là “lần cuối”. Nhưng còn một lần Ngài đến riêng với từng người: Lúc chúng ta chết. Đó là “lần giữa”.

Lần nào cũng quan trọng, nhưng “lần giữa” là lần tối quan trọng với từng người, vì chúng ta không được chứng kiến Chúa Giêsu đến “lần đầu” trong nghèo hèn và đau khổ, và không biết chúng ta có diễm phúc chứng kiến Ngài đến “lần cuối” trong vinh quang hay không, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ chứng kiến Ngài đến “lần giữa”.

Lạy Chúa, xin đổ xuống Sương-Giêsu và Mưa-Giêsu để giải khát chúng con. Amen.

TRẦM THIÊN THU


Mùa Vọng – 2012

Monday, November 26, 2012

Mơ ước nhỏ nhoi - Thơ.



MƠ ƯỚC NHỎ NHOI
 
Con mơ làm ngọn đèn chầu
Để đêm ngày được đứng hầu Giêsu
Lửa yêu con nhỏ, đáng chi
Leo lét thôi mà, chực tắt hoài thôi
Nhưng con tín thác vào Ngài
Không ngừng khát vọng Ơn Trời đỡ nâng
Vắng Ngài, con chỉ là không
Như cây khô héo, cánh đồng thiếu mưa
Đời con hạn hán Giêsu
Xin Mưa Cứu Độ cho vừa khát khao
Con mơ làm ngọn đèn chầu
Để suốt sớm chiều con có Giêsu
TRẦM THIÊN THU
Mùa Vọng – 2012

Saturday, November 24, 2012

Hạt lúa Trương Bửu Diệp - Thơ.



HẠT LÚA TRƯƠNG BỬU DIỆP

Đến nơi Tắc Sậy tinh mơ
Đã thấy người chờ vào để nguyện kinh
Cha Trương Bửu Diệp thật linh
Xa gần người đến cầu xin hằng ngày
Đời ngài thánh đức, thẳng ngay
Chủ chăn sống trọn tháng ngày vì chiên
Cuối cùng hiến mạng sống riêng
Như Chúa nhân hiền chết cứu nhân gian
Lúa mì hạt nhỏ thối đen
Nảy mầm sống mới muôn phần tốt tươi
Hiến dâng, phó thác trọn đời
Chét đi nêu tấm gương ngời sáng luôn
Cha Trương – nhân chứng đức tin
Một trong tám mối phúc vinh đời đời
Chúng con thân phận nhỏ nhoi
Đức tin yếu kém, lạc lòai, hoang mang
Xin Cha phù trợ, đỡ nâng
Vững tin Đức Chúa, xin vâng sớm chiều

TRẦM THIÊN THU
Chúa Nhật, 18-11-2012

Wednesday, November 21, 2012

Năm viên đá - Viphương.


NĂM VIÊN ĐÁ

Những tháng ngày của mùa hè quá ngắn ngủi, qua nhanh quá. Nhất là năm nay, khi mà tôi đã có quyết định từ giã gia đình để đi theo con đường mà tôi đã ước muốn.

Do đó, tôi đã phải lo sắp xếp mọi thứ nào là giấy tờ, nào là vật dụng, cái nào đem theo, cái nào để lại nhà. Thời gian qua nhanh đến nỗi tôi còn không kịp giờ để làm một số việc mình muốn làm mà chưa làm được hoặc đi thăm một số bạn bè thân quen cũng không sao có giờ đến thăm!

Đêm đã về khuya, trời se sẻ lạnh, cái lạnh nhè nhẹ của mùa Thu. Mùa Thu bao giờ cũng là mùa kỷ niệm đối với tôi. Không hiểu sao tôi yêu thích mùa Thu và mê mải ngắm nhìn những chiếc lá vàng rơi nhẹ. Mà thật vậy, nếu không có lá vàng rơi thì mùa Thu không thể có. Nếu lá cây không ngả màu thì tôi làm sao biết Thu sang! Cứ độ Thu về, tôi lại thích một mình lang thang dưới hàng cây rợp bóng bên đường, nhìn ánh nắng xuyên qua cành cây kẻ lá, nhìn lá xanh chen lẫn lá vàng, lá đỏ lẫn với lá nâu lá tím. Tôi mê mẩn ngắm nhìn và dù bước chân tôi có dẫm nhẹ lên những chiếc lá thì tiếng kêu đau thương xào xạc của xác lá đang nằm trơ vơ để trở về với lòng đất, vẫn cho tôi một cảm giác của mùa Thu. Chính lúc đó là những giây phút tôi lắng đọng tâm hồn để nhìn lại tôi, một ngày nào đó tôi cũng sẽ trở về đất bụi để chấm dứt cuộc hành trình trên dương thế. Nhiều lúc nhìn lá vàng rơi nhẹ chỉ vì một làn gió thoảng, để rồi nhìn lại cuộc đời mình cũng sẽ chóng qua như thế!

Ngày mai lên đường. Ngày mai cũng là ngày mới đối với tôi vì tôi đã chọn một lối đi trong dòng sinh mệnh của đời tôi.

Trằn trọc không ngủ được, mặc dù lòng bảo lòng phải đi ngủ sớm để có sức, cho mặt mày tươi tỉnh khi đến nơi xa lạ. Thế mà tôi không làm sao bắt hai con mắt nhắm lại được. Ép buộc hai mắt cũng bằng thừa vì chính trong tâm tôi vẫn còn những vấn vương gợi nhớ… Tôi nhảy xuống giường để lục lạo xem lại một lần chót. Nhiều thứ quá. Thứ nào cũng cần. Thứ nào cũng có ít nhiều kỷ niệm. Biết chọn cái nào, bỏ cái nào đây. Phân vân nghĩ ngợi! Nhìn vào tủ collection những kỷ vật của tôi, những món đồ mà tôi ưa thích, từ một chiếc lá được ép, một bao thơ từ thủa mà bạn tôi gửi cho tôi có một con tem quý giá, một cánh phượng đỏ ép trên trang giấy trắng ghi nhớ thủa học trò với nhiều mộng mơ, với mối tình thầm yêu được dấu kín, với những bài thơ tình sầu tôi đã viết theo năm tháng để rồi giữ riêng cho mình mà chưa bao giờ gửi đến cho một ai, với những bài suy niệm tôi đã góp nhặt từ những bài chia sẻ của những Linh Mục mà đã đánh động lòng tôi… Rồi lần tay mở những ngăn đựng những viên sỏi, viên đá. Nói đến đá, phải nói đó là thú đam mê của tôi. Biết bao là đá từ những nơi tôi đã đi qua trong đời. Mỗi lần đi du lịch một nơi nào tôi đều tìm cho ra một viên đá nhỏ rồi mân mê nhìn ngắm mọi khía cạnh và chùi rửa thật sạch để rồi bỏ vào một ngăn riêng với ghi chú rõ ràng ngày tháng, nơi chốn và những nét đặc trưng của nơi đó. Tôi sững sờ khi bàn tay tôi chạm vào năm viên đá nhỏ, màu sắc và hình thù khác nhau, với hàng chữ ghi vội: “Việt Nam - Cao Nguyên - Ba lượm cho con”. Tự nhiên hai hàng nước mắt tôi trào ra. Tôi áp vào lồng ngực và thầm gọi Ba ơi.


Tuesday, November 20, 2012

Nhớ La Vang - Thơ Gioakim.


Nhớ La Vang.

Bao giờ em về Huế,
Nhớ ghé qua Quảng Trị,
Viếng Mẹ ở La Vang,
Dù đường xa miên man.

Khi nào đến La Vang,
Đừng hấp tấp vội vàng,
Mà quên quà anh dặn,
Xin Mẹ nắm lá vằng.

Bao năm trời xa vắng;
Vẫn nhớ chốn linh thiêng,
Hằng năm thường kính viếng,
Lúc còn thời thiếu niên.

Bây giờ xa vạn dặm,
Mãi nhớ về quê hương,
Hướng về đền thánh cũ,
Dâng Mẹ tình mến thương.

La Vang có gì khác?
Bom đạn tháng ngày qua,
Tan nát đền thánh Mẹ;
Đau lòng con xót xa.

La Vang thương nhớ lắm.
Đền Mẹ sáng hào quang.
Cách xa lòng vương vấn
Hính bóng Mẹ dịu dàng.

Ôi La Vang, La Vang.
Hính bóng Mẹ dịu dàng !

Gioa-Kim

Monday, November 19, 2012

GIỌT SƯƠNG NHO NHỎ 5



Đời con như một giọt sương
Rơi vào thế giới tình thương của Ngài  
Không Ngài sương đã tàn phai
Lạ thay! phép Chúa khoan thai dịu dàng

Đời sương như kẻ đi hoang
Sa chân lạc bước lang thang chốn này
Nhờ Ngài hoán cải vần xoay
Lời Ngài dẫn nhập đổi thay xác hồn


Ngỡ rằng đời sắp hoàng hôn
Khai tâm thêm sức ơn khôn vào đời
Ơn Ngài tràn tựa biển khơi
Tình Thương cao ngất đất trời giao duyên

Lạy Thiên Chúa Đấng uy quyền
Phủ lên thân xác tinh tuyền Lời Cha
Vần thơ con viết ngợi ca
Tạ ơn Chúa Cả bao la cửu trùng

Ngài thương thế giới vô cùng
Lời Ngài sáng tỏ soi chung cõi trần
Giọt sương trong cõi thanh bần
Sáng lên óng ánh muôn phần đẹp xinh.

Trầm Hương Thơ 18.11.2012

VINH DANH THÁNH TỬ VIỆT NAM

Cha ông tôi đó rất can trường
Bảo vệ niềm tin rạng mẫu gương
Gốc phận nông dân  đầy mộc mạc
Vốn thân giáo hữu rất bình thường
Cậy Danh Thánh Chúa dâng hơi thở
Vững Đạo  Nước Trời hiến máu xương
Ngưỡng vọng ,tự hào con nguyện khấn
Xin ơn phù trợ quyết theo đường.
           CÙ MÈ
               19-11-2012


Sunday, November 18, 2012

GIỌT SƯƠNG NHO NHỎ 4



Hồn con nắng hạn xót thương 
Xin Ngài ban xuống hạt sương ân tình 
Trong đêm chờ Ánh Bình Minh 
Chỉ Ngài là đấng cứu tinh cuộc đời 

Xin Ngài chỉ phán một lời 
Hồn con tươi tỉnh cả trời hồng ân
Một làn sương nhẹ ân cần 
Ướp đời nhỏ bé muôn phần thơm tho 

Con mơ là một cành nho 
Tháp vào thân Chúa uống no tình nồng 
Bình Minh đem lại Ánh Hồng 
Cây khô bừng tỉnh nở bông thơm lừng 

Tình Ngài ban xuống "Tin Mừng" 
Dạy cho nhân thế "tỉnh bừng cơn mê" 
"Phúc Âm" lời Chúa tìm về 
Muôn dân thoát khỏi bến mê lụy phiền 

Sương rơi giải hết ưu phiền 
Hồn con tươi lại giao duyên Đất-Trời 
Tạ ơn tình Chúa muôn đời 
Giọt sương Ân thánh nơi nơi an bình. 

Trầm Hương Thơ 17.11.2012

Saturday, November 17, 2012

GIỌT SƯƠNG NHO NHỎ 3

Hạt sương rơi tự vô thường
Xuống đời nhân thế mười phương hưởng dùng
Sương rơi tự chốn cửu trùng
Hồn con nếm cảm vô cùng mát tươi

Trong hương gió thoảng ơn Trời
Tình Ngài thương đến con người thế gian
Thở hơi yêu mến nồng nàn
Hừng đông mát rượi chứa chan phước lành

Trên cành óng ánh như tranh
Những viên ngọc qúy long lanh tuyệt vời!
Em ơi! hãy tạ ơn Trời
Sương đêm rơi xuống cho đời thắm xinh

Trong sương gởi gắm ân tình
Sao em có hiểu mối tình Ngài trao?
Hằng đêm Chúa ở trên cao
Gởi tình yêu đến ban trao cho mình

Hạt sương thắm đậm hương trinh
Hừng đông hãy hát lời kinh lên Trời
Ngài cho sương xuống muôn nơi
Ơn ngài thắm đẫm tuyệt vời! đời con.

Trầm Hương Thơ 16.11.2012

GIỌT SƯƠNG NHO NHỎ 2



Tình Ngài rót tự trên cao 
Xuống cho nhân thế uống vào tình yêu 
Việc Ngài làm qúa cao siêu
Trí người chẳng hiểu tuyệt chiêu của Ngài 

Tự khoe nghiên cứu rất tài
Khoe khoang thành tích dông dài cho oai 
Giọt sương Ngài rót chưa phai 
Đã nghe đính chính sửa sai lu bù 

Bấy giờ mới nhận mình ngu
Kêu cầu lên Chúa khiêm nhu hạ mình 
Sương mai lại đậm hương kinh 
Tâm hồn theo hướng "Bình Minh Ánh Hồng"

Chính Ngài là Ánh Hừng Đông
Từng ngày ban xuống nhưng không cho đời
Sáng ra hãy tạ ơn trời 
Mỗi ngày cuộc sống tuyệt vời dường bao 

Lạy Thiên Chúa ở trên cao
Từng hạt sương nhỏ thắm vào hồn con. 
Làm sao giữ đạo cho tròn
Đời con yếu đuối mỏng giòn hạt sương.

Trầm Hương Thơ 15.11.2012

Friday, November 16, 2012

Viphương: Một chút suy tư về vô cảm.


Một chút suy tư về Vô Cảm

Mấy ngày nay khi đọc bài vô cảm của một học sinh trung học ở Việt Nam, thành thực tự đáy lòng tôi cũng đã có những suy tư và tự xét mình xem có phải chính tôi cũng là một trong số những người vô cảm đó không.
Rồi mới  đây, trong nhóm Viết Cho Nhau của chúng tôi cũng có một vài ý kiến cho rằng nhóm Viết Cho Nhau nên có một Logo và thêm banner cho đẹp hơn, trẻ trung hơn…  Tôi đã phân vân và thầm trách có mấy ai còn muốn đọc hay góp ý trong nhóm đâu mà đòi thay đổi. Thú thật tôi rất được may mắn là một thành viên của nhóm VCN mặc dù bản thân tôi văn dở chữ dốt, nhưng lại thích đọc văn thơ và qua những bài viết, những vần thơ của các anh chị trong nhóm chia sẻ đã cho tôi niềm vui và tôi học được rất nhiều bài học quý giá từ các bài chia sẻ đó.
Nếu tôi nhớ không lầm thì nhóm này đã được hơn 3 tuổi. Rất trẻ! Nhóm được hình thành như thế này:
Dịp lễ Tro năm 2009 bắt đầu vào mùa Chay, cha Tuấn gửi cho chúng tôi một điện thư như sau: “Chiều hôm nay mình chợt có ý nghĩ: Chúng ta có thể đồng hành với nhau 40 ngày mùa chay này bằng email được không?... Nghĩa là, mỗi ngày, mình và anh chị em sẽ cùng chia sẻ với nhau chút suy niệm về một câu nào đó trong bài Phúc Âm của ngày hôm đó. Không cần viết nhiều. Một chữ, một câu, một đoạn ngắn mà chúng ta cảm thấy thích thú để suy nghĩ, để chia sẻ với nhau…” Từ đó chúng tôi đồng hành với nhau, chia sẻ cho nhau những cảm nghiệm về lời Chúa. Nhờ đó mà chúng tôi học hỏi lẫn nhau và nâng đỡ nhau rất nhiều! Mùa chay năm đó tôi cảm nghiệm được đâu là ân phúc Chúa ban, đâu là tình yêu vô biên mà Chúa đã chết để cứu tôi được rỗi và đâu là tình thương mến mà anh chị em trong nhóm thương yêu nâng đỡ nhau…
Tôi xin được trích lại một vài cảm nghiệm của các anh chị em chia sẻ trong ngày thứ 40 để chúng ta cảm được một chút gì để nhớ để thương. Em Sáng đã chia sẻ thế này: “Cha Tuấn à, hôm nay đã là ngày cuối của chuơng trình đồng hành Mùa Chay rồi. Con rất cám ơn cha đã gợi ý, hướng dẫn và còn thức khuya mỗi đêm để đúc kết, soạn bài suy niệm cho tụi con trong 40 ngày qua. Đây là lần đầu tiên con đuợc đồng hành mùa chay. Con cảm thấy mình rất may mắn trong mùa chay này được đồng hành với cha, với các anh chị em và với một người rất đặc biệt là Chúa. Thú thật, con cũng đã có nhiều lúc thấy ngại, thấy chán, thấy lười biếng và muốn bỏ ngang. Nhưng cứ mỗi lần con muốn give-up thì cái câu hỏi thật buồn của Chúa văng vẳng bên tai con: “Simon, anh ngủ à. Anh không thức nổi một giờ với Thầy sao?” Simon  có vô tình vô cảm với Thày mình không? Người khác chia sẻ: “Hôm nay ngày lễ lá Chúa vào Thành Giêrusalem… Một sự im lặng kỳ lạ của nhóm đồng hành đã làm cho con lo lắng và làm cho con suy nghĩ chờ đợi và chờ đợi!”
Thế rồi 40 ngày chay thánh qua nhanh đã để lại trong chúng tôi một cái gì quá ư khắng khít, thân thương và nuối tiếc… Chúng tôi đã phải thốt lên chẳng lẽ không còn liên lạc được với nhau nữa hay sao?
Một vài người làm thơ để chia sẻ những cảm nhận, những nuối tiếc của những ngày qua. Thế rồi có anh chị đề nghị tại sao chúng mình không tiếp tục viết để chia sẻ cho nhau những vần thơ, những câu chuyện vui buồn, những áng văn nho nhỏ hay những tin tức, những gì mình học hỏi được, nhất là giúp nhau sống đời sống chứng nhân, đem tình yêu Chúa vào đời … Thế là nhóm VCN được thành hình để giữ mãi ước nguyện và thân tình đó!
Hơn ba năm qua, nhìn lại chúng ta cũng đã có một số các anh chị em gia nhập vào Nhóm. Chúng ta đã đón nhận biết bao là tiếng lòng của các anh chị qua những vần thơ, những ca khúc dệt nên muôn vạn lời ca tiếng nhạc để kính dâng Chúa và Mẹ Maria và cũng đã cho anh chị em chúng ta những chia sẻ niềm vui, nụ cười, tình thân ái mỗi khi chúng ta có kỷ niệm ngày sinh nhật hay khấn dòng và những ngày lễ để cầu nguyện cho nhau. Đó là điều làm cho chúng ta gần nhau hơn, an ủi nhau hơn…
Nhưng nếu chỉ có thế, tôi tự hỏi lòng mình là tôi đã theo đúng mục đích, theo đúng nguyện vọng của Nhóm chưa? Tôi đã thực sự yêu thương nhau đích thực chưa? Tôi thật sự đã quan tâm đến những người trong Nhóm của tôi chưa? Tôi hỏi tôi và tôi đã có ngay câu trả lời là chưa!
Nhóm của chúng ta có 26 thành viên. Mỗi thành viên có một tài năng Chúa ban riêng. Người này chia sẻ những bài thơ. Người khác chia sẻ bằng những câu chuyện của chính bản thân hoặc lượm lặt những câu chuyện có giá trị trong cuộc sống. Người đan lên thơ những nốt nhạc yêu thương, thánh thiện. Có người chia sẻ cho Nhóm tài năng đặc biệt của mình bằng những bức tranh, bằng những slide show mà các bạn tôi đã bỏ công sưu tầm những hình ảnh thật đẹp, những bản nhạc thật hay, để tôi có thể thả hồn vào lời ca tiếng hát đồng thời nhìn tận mắt những cảnh núi non hùng vĩ, những kỳ công mà Thiên Chúa ban tặng cho tôi.Vân vân và vân vân. Còn nhiều lắm… Thế nhưng tôi lại hỏi tôi. Tôi có khích lệ tinh thần anh chị em trong Nhóm một lời nào không? Hình như tôi quá nghèo về lời khen, về lời khích lệ, trong khi nếu ai không khen tôi thì tôi lại buồn! Nhiều khi tôi tự biện hộ cho chính tôi: Các anh chị thơ văn hay quá rồi, có khen cùng bằng thừa, cũng có bài tôi không thích mấy thì lại ngại góp ý, sợ anh em ghét. Vì thế tôi đã giử thái độ im lặng để không mất lòng ai! Có phải thái độ thờ ơ của tôi mà một số người trong Nhóm cảm thấy mất hứng thú chia sẻ những gì mình có chăng?
Suy nghĩ kỹ tôi nhận ra tôi cũng là một loại người vô cảm. Thái độ đó đã nói lên tôi đã vô cảm trước những cố gắng của anh chị em tôi. Cứ nghĩ mà xem như Vũ Thủy và Cao Bồi Già hai mắt không bình thường như chúng ta, vậy mà hai người ấy vẫn dệt những vần thơ để chia sẻ với chúng ta. Có thể nói là rất thường xuyên và luôn luôn khuyến khích nâng đỡ góp ý cho những cây bút còn thô sơ chập chững. Thế mà bản thân tôi, tôi chỉ đọc mà không một lời hồi đáp, thử hỏi người anh em tôi có buồn không???
Sáng hôm nay, tôi đã khóc vì bạn tôi đã qua đời. Trong thánh lễ tôi đã không cầm được nước mắt khi vị chủ tế xin mọi người cầu nguyện cho bà bạn tôi.
Cho tôi chia sẻ một chút về người bạn này. Ông bà là người Canada chính gốc, rất lớn tuổi. Trong một lần bị té ngã bà đã bị thương và đi đứng rất khó khăn, thế mà mỗi sáng ông dìu bà đến nhà thờ dự lễ. Cử chỉ vô cùng âu yếm của ông đã tác động lên tôi rất nhiều. Tôi nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng sống được đến giờ này, tuổi già sức yếu thế mà hai vợ chồng vẫn còn dắt dìu nhau mỗi ngày đến với Chúa thì còn tình yêu nào hơn đây! Vì cảm phục ông bà, nên tôi chào hỏi và làm quen với họ. Mỗi ngày sau lễ chúng tôi đứng trước cửa nhà thờ để hỏi han và nói chuyên trời mây theo mùa. Sở dĩ tôi nói những chuyện như thế vì vốn liếng tiếng Anh của tôi đâu đủ để nói chuyện văn chuơng thơ phú…
Mùa hè vừa qua, sau buổi lễ tôi không thể đứng nói chuyện với ông bà được và vội xin phép về nhà ngay. Ông bà hỏi tại sao tôi gấp quá vậy. Tôi trả lời vì hôm nay nắng đẹp tôi phải về để trồng bông hồng mới mua tối hôm qua, nếu để đến trưa, nắng nhiều, trồng bông sẽ chết. Tôi hỏi ông, nhà ông có trồng bông không. Ông lắc đầu. Tôi nhìn bà và tôi buột miệng nói ông không cần trồng bông đâu vì ông đã có một bông hồng rất xinh đẹp mà ông săn sóc mỗi ngày nè: “Bà Mary, vợ ông đó”. Nghe vậy, ông bà rất vui và nhìn tôi thật trìu mến. Từ đó chúng tôi thân nhau. Mặc dù ngày tháng quen nhau không bao lâu, nhưng chúng tôi quan tâm đến nhau. Mỗi khi không thấy ông bà đến dự lễ, tôi lại lo lắng không biết hôm nay ông bà như thế nào. Cũng thế, mỗi khi tôi sắp có việc đi đâu không đến nhà thờ được tôi cũng phải báo trước kẻo ông bà lo. Tình bạn chúng tôi chỉ có thế. Sáng nào nếu thấy ông bà, tôi cảm thấy vui và an tâm và chúng tôi trao cho nhau lời chúc bình an mỗi sáng trong thánh lễ.
Vì thế sáng nay khi nghe tin bà ra đi, nhìn ông khóc nức nở, tôi đã nghĩ đến tình bạn trong nhóm VCN. Nếu một ngày nào một trong chúng ta ra đi, tôi sẽ hỏi lòng tôi đã yêu thương bạn tôi đủ chưa, hay tôi đã sống vô cảm trên những món quà mà bạn đã trao về tôi hằng ngày qua những chia sẻ trong Blog Viết Cho Nhau?

Viphương
Nov-15-2012

Thánh Ca Phạm Trung: Lời Nguyện Bên Máng Cỏ.


Lời Nguyện Bên Máng Cỏ.
Thơ: Vũ Thủy
Nhạc: Phạm Trung.
Trình Bày: Hợp Ca.

Slideshow Duy Hân: Xa Xăm Quê Nhà.

Xa Xăm Quê Nhà.
Nhạc và lời: Trần Văn Thế
Hòa âm: Nguyễn Anh Huy.
Tiếng hát: DV Sách.
Slideshow: Duy Hân.

GIỌT SƯƠNG NHO NHỎ 1



Sáng nay trời đẹp vô vàn 
Hừng đông vươn dậy ươm vàng dương gian 
Ánh lên từng giọt sương san 
Diệu thay! phép Chúa mọi đàng tuyệt hay 

Ngài điều khiển thế gian này 
Giọt sương nho nhỏ muôn vàn đắm say 
Lung linh thắm đượm đẹp thay! 
Cho hoa tươi thắm cho ngày mát tươi 

Ngài thương ban xuống cho người 
Từng giọt sương nhỏ xuống đời nhân gian 
Phúc thay từng giải sương ngàn 
Ướp đời dương thế muôn vàn thắm tươi 

Cho cây n thắm hoa cười 
Điểm tô trái đất tuyện vời dường bao 
Tình Ngài rót tự trên cao 
Xuống cho nhân thế uống vào Tình Yêu

Tình Ngài vô tận cao siêu
Con sao hiểu thấu Tình Yêu của Ngài
Yêu làn gió mát khoan thai
 Thoảng hôn lên má gái, trai của Ngài.

Trầm Hương Thơ 14.11.2012

Wednesday, November 14, 2012

Happy Birthday To Chị Quí và Anh Trung

Fun-Flip-Flop
Happy Birthday to Chị Quí và anh Trung
Nhớ lại bài hát đôi dép của anh chị
em gởi cái thiệp này, em làm nhiều dép lắm
gởi xem cho vui, nay nghe lại bài hát này cảm động quá.
Bài Thơ Đôi Dép
http://www.youtube.com/watch?v=U3UQPqvw1bQ
 LÀM THÂN CÂY BÚT CHÌ
CA SĨ VƯỜN NHÀ HBTT
NHẠC PHẠM TRUNG

https://www.box.com/s/3mv0qmzun3kvvmyxqued
summer-Flip-Flop

Tuesday, November 13, 2012

HƯƠNG KINH CẦU


Thơ Vũ Thủy

Ngoài hiên có tiếng lá rơi
Chợt nghe nhẹ bẫng chơi vơi cõi lòng
Lá còn đọng chút sương trong
Còn run run khẽ, như còn vấn vương
Hồn ai trong gió ngàn phương
Theo làn khói mỏng tìm hương kinh cầu.

Hồn ơi! Hồn đã đi đâu
Trong ngày mặt đất âu sầu tiễn đưa?

Lặng buồn qua những cơn mưa
Tiếc thương một thuở người xưa vẫn còn
Hai tay dâng mối tình son
Một lời khấn nguyện thay dòng lệ rơi
Rưng rưng mắt ngước về trời
Thấy vì sao lạ rạng ngời niềm tin.

Monday, November 12, 2012

Thơ Trầm Thiên Thu: Bài ca đức tin.


BÀI CA ĐỨC TIN
Mãi kiên trung trong tình yêu Thiên Chúa
Một niềm tin Chúa đã ban từ xưa
Dù gươm chém cho đầu bay ê chề
Dẫu thân mình bị voi giày, ngựa đạp
            Ánh đức tin rực sáng soi trời đất
            Là gương thiêng mãi mãi soi muôn người
            Anh hùng ca vang vọng đến muôn đời
            Là điệp khúc bài Hùng ca Tử đạo
Dẫu hiểm nguy muôn trùng vì giữ đạo
Từng đoàn người vẫn vững bước tiến lên
Quyết hiên ngang vì Chúa mà hiến thân
Trọn tín trung, không tham sanh úy tử
            Vui hy sinh, nhận cực hình vì Chúa
            Tình yêu ấy thật vĩ đại biết bao!
            Vì yêu Chúa mà liều mạng, chẳng nao
            Sẽ lãnh nhận Nước Trời là phần thưởng
Với người đời, như thế là tuyệt vọng
Giống Giêsu chịu chết trên thập hình
Nhưng đó là vang Bài Ca Đức Tin
Là tận hưởng nguồn hạnh phúc miên viễn
TRẦM THIÊN THU
Lễ Các Thánh Tử Đạo Việt Nam – 2012