Tuesday, March 8, 2011

TRỞ VỀ - TÂM SỰ MÙA CHAY

TRỞ VỀ

Con nay trở về cùng Chúa
Sao nghe lòng còn hoang mang
Hồn xác mỏi mòn tiều tụy
Trở về xin Chúa xót thương
          Con nay trở về cùng Chúa
          Vững tin Tình Chúa bao la
          Con chó mong đồ ăn bỏ
          Cũng được ăn vụn bánh kia
Bao lần lòng nặng tội lỗi
Cam tâm đánh mất Tình Ngài
Giờ đây hồn con khát vọng
Gục đầu vào lòng Chúa Trời
          Bao ngày trót phụ Tình Chúa
          Xin thương tha đời khổ đau
          Bao nhiêu lần con thề hứa
          Mà chẳng giữ được bao nhiêu
Nhớ Ngài, hồn con cần gặp
“Cây si con” trồng ngẩn ngơ
Trái sầu tim con đã chín
Khát khao Tình Chúa bao la
          Bao lần rưng rưng mắt lệ
          Trĩu nặng đau buồn lòng con
          Cây khô héo, sông khô cạn
          Vì con xa Tình Chúa thương
Con kêu cầu Ngài, lạy Chúa!
Xin đừng che mặt ẩn mày
Người đời còn thấy cảm động
Phương chi Đấng Thánh như Ngài
          Phêrô thành tâm sám hối
          Ngài liền tha hết tội xưa
          Mai-đệ-liên khóc vì tội
          Ngài liền thương xót bỏ qua
Chúa ơi! Con run khiếp sợ
Tan nát một đời đi hoang
Sống lạc loài, con ngán quá
Trở về xin Chúa xót thương
Con như cánh chim trôi giạt
Mong quay về tổ ấm thôi
Con như chiên ham ăn lạc
Khát khao Suối Thánh Ân Ngài
Quyết tâm từ biệt trần thế
Nghe lòng chan chứa Tình Cha
Mắt lệ nhưng vui mừng quá
Con ngỡ như một giấc mơ!
TRẦM THIÊN THU



 



Tâm sự Mùa Chay


Cố NS Trịnh Công Sơn đã từng tự vấn: “Tôi là ai mà còn trần gian quá?”. Vâng, tôi chẳng là gì, chỉ là hư vô, có chăng chỉ là một “hạt bụi” nhỏ nhất mà tôi đã làm xốn mắt Thiên Chúa!

Gói thuốc lá nằm trên bàn viết trước mặt tôi. Những đầu ngón tay ám vàng. Đã bao lần hứa với lòng mình và người thân mà tôi vẫn chưa dứt bỏ hẳn được, dù vẫn biết “hút thuốc có hại cho sức khỏe”. Vậy mà có những người “tự trào” để biện hộ lại nói: “Hút thuốc có hai sức khỏe”!

Chiều xuống mang đầy sắc tím – sắc màu sám hối. Chợt nhớ câu: “Hãy xé lòng, đừng xé áo” (Ge 2, 13). Tiếng Chúa hóa thành tiếng lòng cứ mãi thôi thúc tôi không nguôi. Tôi không thể không trở về gặp chính mình trước khi gặp Đấng đã vâng lời cho đến chết và chết trên Thập giá.

Nếu ăn chay là kiêng thịt và nhịn đói thì quá dễ, vì tôi thường xuyên làm việc đó, dù có thể chỉ miễn cưỡng làm theo hoàn cảnh “ép” tôi làm một cách vô thức.

Nếu ăn chay là “giữ miệng”, tôi cũng không phải chiến đấu nhiều, vì cả ngày tôi chỉ “trò chuyện” với cây bút và trang giấy. Vả lại, tôi thường chẳng muốn tranh chấp gì với bất kỳ ai – dù là điều nhỏ.

Nếu ăn chay là giao hòa với tha nhân trước khi giao hòa với Thiên Chúa, đồng thời biết rộng lượng hơn. Điều này cũng chẳng khó đối với tôi. Biết phận mình thế nào, tôi không phiền gì ai – dù nhìn bề ngoài “nghiêm”, và thường “bị” người ta cho tôi là… “khó tính”!

Nếu ăn chay là hãm dẹp bớt đam mê thì đối với tôi lại nan giải. Thế mới hay “khi ta mạnh lại là lúc ta yếu”. Tôi cứ tự biện hộ và chiều chuộng mình vô cớ nên hút thuốc lá nhiều đến nỗi đã trở thành thói quen, hút theo phản xạ – vui cũng hút, buồn cũng hút, no cũng hút, đói cũng hút, rảnh cũng hút, bận cũng hút, ngày cũng hút, đêm cũng hút, hút theo kiểu nói “điếu này vừa hạ rộng, điếu kia đã động quan” –  hút quá nhiều và trở thành cố tật!

Ngày xưa, tôi có dạy lớp tình thương. Thấy họ có loại “cao dán cai thuốc” và tôi đã xin họ. Họ nói loại này dán vào bất kỳ nơi nào trên cơ thể, mỗi ngày một miếng, dùng bảy ngày thì sẽ “sợ” thuốc lá – nghĩa là khi hút thuốc hoặc ngửi mùi thuốc thì “người cai” sẽ cảm thấy khó chịu hoặc buồn nôn gì đó. Sau một tuần “cai nghiện”, tôi càng thèm (vì “nhịn” lâu), tôi mua MỘT điếu duy nhất và… thử hút xem sao. Rít một hơi, rồi hai hơi, ba hơi,… không thấy phản ứng gì, thế là tôi “an tâm” hút tiếp vô tư. Thật tồi tệ! Bỏ một thói quen (dù nhỏ) cũng không dễ chút nào.

Một lần nữa Mùa Chay lại về. Tôi mở lại “trang lòng” mình để gột rửa. Con người tưởng là mạnh mẽ mà quá yếu đuối. Thật đúng như Đại đế Napoléon đã nói: “Chiến thắng một đạo quân còn dễ hơn chiến thắng chính mình”. Với Ơn Chúa, tôi hy vọng có thể dứt bỏ thêm một vài tật xấu riêng nào đó để có thể “giữ chay” theo đúng Tôn Ý Thiên Chúa. Thoát khỏi “xiềng xích” của một thói xấu nào đó, dù chỉ là thói xấu bình thường, không hề vi phạm Luật Chúa và Luật Giáo hội, người ta cũng cảm thấy “nhẹ mình”.

Xin tẩy rửa tâm hồn con, lạy Chúa, Đấng thương con trọn vẹn từ thuở hồng hoang đến muôn đời, xin cho con cùng CHẾT và được SỐNG LẠI với Ngài. Con thâm tín rằng tội lỗi con dù có thắm như son và đỏ như máu, ân tình Ngài vẫn tẩy sạch con nên trắng ngần như bông, như tuyết. Con thật hạnh phúc vì có một “Thiên Chúa là tình yêu” (Ga 4:8)!

Thomas Aquinas TRẦM THIÊN THU

2 comments:

  1. Bài thơ mang tâm tình sám hối thật thống thiết!

    ReplyDelete
  2. Anh Thu mến,

    Trong mùa chay, mọi người cần có tâm tình khiêm cung nhìn vào chính mình để nhận ra được những lỗi lầm để ăn năn thống hối đồng thời cảm mến tình Chúa bao la. Bài thơ của anh đã nói lên điều đó. Cũng trong cảm nghiệm này. CT xin được cùng anh hoạ mấy câu thơ:

    Mỗi lần thống hối ăn năn,
    Tội con chất chứa tháng năm ê chề.
    Mùa chay sám hối lại về,
    Hồn con nặng trĩu não nề Chúa ơi!
    CT

    ReplyDelete