NỖI LÒNG CHIÊN CHÚA
Dưới ánh nguyệt Con Chúa Trời
thổn thức
Những khổ hình ghê sợ, nhức tâm can
Tội nhân gian khắp chốn cứ
đầy tràn
Con phải gánh, ôi xiết bao oằn gánh
Vâng khủng khiếp , Cha trao đầy
chén đắng
Những đòn roi xé nát tấm thân
này
Bao lời nguyền xỉ nhục nhuốc
nhơ thay
Ôi câm lặng mặt chai mà hứng
chịu
Trên Thánh Giá, đinh
thâu treo nặng trĩu…
Ôi cha ơi, sợ thấu tận linh
hồn
Vâng giờ đây Con quá đỗi cô
đơn
Nếu có thể, Cha ơi xin hãy
cất
Lời van vụng, khi lòng vò tựa
cắt
Chén đắng này , giá như thể thối
lui?
Nhưng ý Cha đã định trước muôn đời
Con chẳng dám, xin cam lòng
lãnh nhận
Ôi phiền não, giờ tâm
sầu vô hạn
Mà nhân gian vẫn lạc thú cuồng say
Các môn đồ nồng giấc chẳng ai
hay
Phút khổ nạn Con Chúa Trời đã
điểm
Ôi nhân thế, Nào mấy ai thấu
hiểu
Thấu nỗi lòng của Đấng Tối
Cao…
Toát mồ hôi cùng rịn cả máu
đào
Bởi lòng dạ trơ chai của nhân thế
THINH KHÔNG
29-03-2018 (Thứ Năm Tuần
Thánh)
No comments:
Post a Comment