Chiều nay gió
bỗng lịm buồn
Trái sầu trầm mặc nghe hồn xuyến xao
Nghe như có tiếng
trên cao
Nghe như có tiếng thét gào trong tim
Giật mình nhìn lại
chính mình
Hỡi ôi, toàn chuyện đua tranh hão huyền!
Ngoài kia gió vẫn lịm
buồn
Trái sầu vẫn nặng khẳm thuyền thế gian
Lòng ai sùi sụt băn
khoăn
Hồn ai nức nở ăn năn tội mình
Hoàng hôn chiều
xuống vô tình
Từng hạt tim tím mông mênh cõi lòng!...
Máu ai từ cạnh
nương long
Chảy tràn cõi thế mãi còn chứa chan?
Tim ai lửa cháy
ngút ngàn
Hai nghìn năm lẻ mãi còn sục sôi?
Người trên thập
giá đơn côi
Mắt Người nhìn xuống chân đồi Can-vê...
Hồn ơi, thôi hãy
quay về
Thôi đừng vương vấn mải mê sự đời
Đừng vờ cho nước
mắt rơi
Một xin dâng cả tim côi cho Người!
Gió ơi, đừng nữa
chơi vơi
Một xin gió thổi lộng trời tin yêu!
Tôi về yêu Chúa
thật nhiều
Tôi về tin lấy những điều Chúa răn!
Hồn tôi thống hối
ăn năn
Trái sầu xin hái đem dâng lên Người
Hoàng hôn buông
khẽ tiếng cười
Tím không buồn nữa bởi trời bao la!...
No comments:
Post a Comment