Bố ơi!
Nhà mình bây giờ
vắng vẻ
Mẹ một mình
quạnh quẽ cô đơn
Mẹ trầm mặc
hơn mỗi khi nắng chiều sắp tắt
Mắt mẹ luôn hướng
về một cõi xa xăm...
Mẹ chăm chút
cho bàn thờ của bố
Bằng những đóa
hoa tươi và bằng cả những câu kinh nguyện...
Bố ơi!
Còn đâu những
buổi chiều bố và mẹ sóng đôi
Dâng những lời
kinh Mân côi cho Đức Mẹ
Dâng những bài
ca Thánh vịnh cho Thiên Chúa toàn năng
Dâng tất cả
muộn phiền vào tay Chúa quan phòng
Bố ơi!
Con không thể
cầm lòng
Những giọt nước
mắt nóng hổi đã lăn dài trên má
Vì thương mẹ
vò võ sớm hôm!
Bố biết chăng
Mỗi món ăn, mẹ
lại nhắc bố
Mỗi kỷ niệm
ùa về mẹ lại nhắc bố
Căn nhà thân yêu
như mất nửa mái rồi.
Con ngồi đây
nhớ giọng nói ngày xưa
Nhớ những chiều
mưa bố còng lưng tát nước
Nhớ từng bước
chân bố nhẹ đến bên giường...
Bố chẳng nói
Con biết tận
đáy lòng bố thương con nhất
Con tật nguyền,
lòng bố xót xa
Con biết thế,
nên đã cất giấu những giọt nước mắt đắng cay
Để bố mẹ ngày
ngày vui sống...
Ngoài trời
Mưa rơi nặng
hạt
Nước mắt con
nhạt nhòa vì nhớ bố
Nước mắt con
mặn đắng vì thương mẹ
Nước mắt con
lăn dài vì chẳng còn có bố!
Mưa vẫn rơi
trên phố
Triệu hạt rồi,
con nhớ bố không thôi
Nước mắt con
mồ côi lăn hoài trên má
Xin nguyện cầu
cho linh hồn bố được thăng hoa!
Ngày mai mọi người mừng "Fathers' Day", mình nhớ bố rất nhiều!
No comments:
Post a Comment