“Trong số phàm nhân
đã lọt lòng mẹ, chưa từng có ai cao trọng hơn ông Gio-an Tẩy Giả. Tuy nhiên, kẻ
nhỏ nhất trong Nước Trời còn cao trọng hơn ông.”
(MT: 11, 11)
(MT: 11, 11)
“Cái tôi” của tôi ơi!
Hãy thu mình nhỏ lại!
Nhỏ lại! Nhỏ lại, nữa đi nào! “Cái tôi” ơi!
Để Đấng từ trời cao. . .
Đấng sáng láng hơn trăng sao gấp bội
Người là cội nguồn của ánh sáng
Sẽ tỏa chiếu đến thiên thu vạn đại
Sẽ ở lại với con người đau khổ
Sẽ trổ sinh hoa trái giữa muôn dân. . .
Phần tôi, xin như là hạt bụi
Trơ trụi kiếp nhân sinh,
Sống một đời chứng tá
Để dọn đường cho Chúa đi...
Tôi xin chỉ là
hạt bụi
Lấp vào khoảng
không gian đã có Chúa ngập tràn !
Anh quốc Khánh quý mến; (Vì anh đã cầu xin mọi người đừng
gọi anh là “Thầy”, nên Vũ Thủy phải vâng lời anh đấy!) Bài thơ này em viết cách
đây đã hơn 2 năm, xin tặng anh Quốc Khánh nhân ngày mừng kính thánh Gioan Tẩy
Giả, vị thánh quan thầy của anh.
Vũ Thủy nghĩ, riêng chuyện này thôi, anh cũng đã xứng đáng
với vị thánh quan thầy Gioan Tẩy Giả của mình rồi. Anh đã từ bỏ chốn đông vui
nhộn nhịp, để đi lên miền đồi núi sống cuộc đời tu trì, chẳng khác nào anh đang
tự biến mình thành hạt bụi nhỏ vậy. Cầu chúc anh mãi là hạt bụi nhỏ của thánh
Gioan tẩy Giả.
No comments:
Post a Comment