Kìa trông vườn Giệt âm u
Một mình xao xuyến, Giê-su nguyện cầu
Cỏ cây đượm nét âu sầu
Mây giăng
đỉnh núi còn đâu trăng ngà
Chỉ còn tình Chúa xót xa!
Chỉ còn tình
Chúa bao la đất trời!
Sầu theo chén đắng đầy vơi...
Sầu theo thân
phận con người lắng lo...
Đêm nay vườn Giệt trăng mờ
Cỏ cây ủ rũ thẫn
thờ vì ai
Đá kia một tảng u hoài
Nằm yên như
thể miệt mài nguyện xin!
Đêm nay Con Chúa một mình
Quỳ
bên tảng đá tự tình cùng Cha
Một mình dưới ánh trăng nhòa
Tiếng
Người thổn thức như hòa vào trăng
Muộn phiền đậm đặc sương giăng
Đâu
ngăn được tiếng “Xin vâng” của Người!!!
Bài
thơ này được cảm tác sau khi Vũ Thủy nghe cháu gái mô tả cho mình về bức họa
“Chúa Giê-su cầu nguyện trong vườn Giệt”.
No comments:
Post a Comment