Hắn
– Ê mày,
hắn kìa!
– Chàng của mày đó.
Trinh kéo giọng:
– Hổng dám đâu!
Hai đứa phá lên cười. Con gái thường
“tinh ranh” và “quậy” không kém gì con trai, nhất là những lúc chỉ có riêng họ.
Hằng và Trinh học chung lớp. Nhà gần
nhau, Hằng vẫn sang nhà Trinh cùng học. Chiều chiều, hai đứa ngồi tán dóc sau
khi làm bài xong. Họ “phát hiện” một anh chàng thường ngày đi ngang qua trên
chiếc xe “màu thời gian” trông rất… tội nghiệp. Đủng đỉnh và nghiêm trang như
một vị chân tu. Trời nắng cũng như trời mưa, hắn cứ giữ tốc độ đều đặn. Có khi
Hằng và Trinh cố ý cười hoặc nói lớn, thậm chí còn gọi “anh thời gian ơi” mà
hắn vẫn “phớt tỉnh Ăng-lê”, coi như “không có gì đặc biệt dưới vòm trời này”.
Chẳng biết tên tuổi, không biết lý lịch trích ngang của hắn ra sao. Con trai ít
nói thì gợi tính tò mò của con gái. Chàng nào ba hoa thì các nàng “cắt đuôi”
sớm, bỏ của chạy lấy người, gài số “de” lẹ. Đời có những điều “trớ trêu” vậy
đó!
Trinh đẹp sắc xảo, gia đình khá giả,
chưng diện “mắc tiền” hơn bằng những thứ “hàng hiệu”. Hằng mồ côi từ nhỏ, sống
với dì ruột, nên Hằng không dám “trèo cao”. Có lẽ vì vậy mà Hằng càng dễ thương
hơn với nét nhu mì, hiền thục, duyên dáng, dịu dàng “thiên phú”. Phải rồi, Hằng
rất “con gái”. Tuy nhiên, cả hai không có gì mâu thuẫn dù Trinh hiếu động, còn
Hằng trầm mặc và thường đăm chiêu nhìn về dĩ vãng xa ngái…
Hằng chỉ biết mặt Ba qua tấm hình Má
giữ làm kỷ niệm, và cũng là di ảnh cuối cùng của Ba. Nghe Má kể rằng Ba là dân
“taru” (tu ra, tu xuất), có “gốc tu” nên ngăn nắp, gọn gàng, hiền lành, chân
thật, người tầm thước và điển trai, hơn Má 5 tuổi. Ba Má thương nhau lắm. Cưới
nhau rồi, Ba vẫn tiếp tục học đại học. Ra trường, Ba trở thành kỹ sư xây dựng
và thường phải đi công tác xa. Không may Ba bị chết trong một vụ tai nạn lao
động. Má phải tảo tần nuôi con thơ. Bảy tuổi đầu, Hằng lại mất luôn người Mẹ
thân yêu nhất trên đời. Má chết trong vụ lật xe ở đèo Bảo Lộc. Mười một năm qua
nhanh như một thoáng chiêm bao.
– Mày lại khóc rồi.
Hằng lau nước mắt. Trinh nói tiếp:
– Mày khóc cũng chẳng lợi lộc gì. Ai
cũng có những lúc buồn, thậm chí rất buồn, nhưng phải cố vượt qua mà sống.
Người chết yên phận rồi. Tao chẳng giúp gì hơn được cho mày. Hay là… mày qua
đây ở với tao đi, Hằng!
Hằng trầm giọng:
– Đâu được. Còn mẹ con dì Phương nữa.
Nhờ dì mà tao mới được như hiện nay. Không lẽ lúc bơ vơ, tao được dì đùm bọc,
nâng đỡ, giờ tao lại…
– Ờ há!
– Tao không biết phải làm gì sau khi
học xong để phần nào giúp đỡ dì nữa.
– Trời sinh voi, trời sinh cỏ. Hơi
đâu mà lo cho tổn thọ.
– Thôi, muộn rồi, tao về nghe!
o0o
Cuối cùng Hằng và Trinh cũng biết
được lai lịch của hắn.
Thiện đang là sinh viên năm cuối
trường Đại học Bách khoa. Họ đã quen nhau trong một dịp sinh nhật anh Vương,
người anh họ của Trinh. Thiện không đi tu nhưng nhìn tướng rất… tu, dễ tưởng là
tu sĩ lắm. Thiện chịu khó đi lễ, tích tham gia sinh hoạt giới trẻ, ca đoàn, và
các hoạt động tôn giáo trong giáo xứ nơi anh trọ học.
Hai mẹ con dì Phương đến nhà cô chủ
nhiệm của em Liên. Hơn 6 giờ chiều rồi mà mẹ con dì vẫn chưa về. Hằng mở radio
thì chương trình ca nhạc đang phát bài Con Thuyền Không Bến của Nhạc sĩ Đặng
Thế Phong: Đêm nay Thu sang cùng heo may,
đêm nay sương lam mờ chân mây, thuyền ai lờ lững trôi xuôi dòng, như nhớ thương
ai chùng tơ lòng… Tiếng hát nhẹ vang lên dặt dìu theo giai điệu êm đềm,
chuyển tải lời ca man mác buồn. Cuộc đời đôi khi chẳng khác gì một con thuyền
không bến!
– Mơ mộng gì mà đăm chiêu vậy, cô
nương?
Tiếng nhỏ Trinh làm Hằng… hết hồn. Rồi
Hằng lại muốn “đứng tim” khi thấy có cả hắn nữa. Chúa ơi! Không dưng sao mà…
ru… un quá đi! Những rung động đầu đời vây quanh làm cho Hằng lúng túng. Hằng
lí nhí:
– Anh Thiện… và Trinh… đến chơi.
– Làm gì như khỉ mắc phong vậy?
Thiện chỉ lặng cười. Trinh thao thao
bất tuyệt. Mấy người lí lắc ham… nói, nhưng đôi khi cũng thực sự có lợi trong
những trường hợp như thế này. Sau một hơi nói dài như dòng sông Mississipi,
Trinh kết thúc:
– Xong bổn phận. Tiểu muội xin cáo từ
để “chư vị” tự do “đàm luận”.
Cờ ở thế bí. Domino triệt buộc. Hết
nước. Hằng nói như nói cho chính mình nghe:
– Mời anh… ngồi chơi.
– Được rồi. Hằng cứ để tôi tự nhiên.
Có gì đâu mà khách sáo. Mà sao Hằng lúng túng quá vậy?
– Anh đến bất ngờ quá, Hằng không kịp
chuẩn bị gì cả.
– Lẽ ra tôi phải báo trước mới phải.
Nhưng ngày mai tôi đi sớm rồi, sợ không gặp được Hằng. Tôi đưa đến cho Hằng
cuốn sách mà Hằng nhờ mua. Nhưng tìm hoài không ra, tôi mua cuốn “Quẳng Gánh Lo
Đi Mà Vui Sống” của dịch giả Nguyễn Hiến Lê. Đọc được lắm.
– Dạ. Ngày mai anh về quê hả?
Thiện gật đầu, giọng buồn buồn:
– Có thể về luôn.
– Sao vậy anh? Anh chỉ còn năm cuối
mà?
– Biết sao được khi hoàn cảnh không
cho phép. Lực bất tòng tâm.
Trời ơi! Cuộc đời khắc nghiệt đến vậy
sao? Không ngờ hoàn cảnh của Thiện cũng khó khăn không kém. Thậm chí còn là
nghịch cảnh nữa. Vừa chớm biết yêu, đời con gái bắt đầu nếm vị ngọt tình yêu
thì cũng là lúc con tim nếm vị đắng. Chợt buồn và dỗi hờn vô cớ. Lây nhiễm nỗi
buồn từ ai?
– À, dì không có nhà sao, Hằng?
– Dạ. Dì em đi công chuyện.
– Hằng thích đọc cuốn này chứ?
– Dạ. Em cũng thích loại sách học làm
người. Anh về quê, chừng nào trở lại?
– Làm sao biết trước được. Để về xem
sao đã. Nếu có cơ hội, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Hằng im lặng. Biết bao giờ có cơ hội
hả anh? Có khi dịp may chỉ đến một lần. Chỉ một lần thôi, anh ơi! Bao ngày anh
đã ngang qua ngõ nhà, bây giờ… Vâng, bây giờ anh lại ngang qua ngõ hồn em. Thời
áo trắng sắp qua. Sau niên học cuối cấp này, em cũng chưa biết mình ra sao nữa.
Tình yêu là gì vậy anh? Anh đi rồi còn có nghĩ đến khu phố nhỏ này không? Hay
là…
Những tư tưởng cứ đan xen nhau trong
trí óc Hằng. Hình như Hằng không nghe thấy, và Hằng cũng không muốn nghe khi
Thiện nói lời từ giã:
– Hằng cố gắng học. Nếu có điều kiện,
hy vọng khi trở lại đây, tôi được nhìn thấy Hằng đã là một cô giáo như Hằng vẫn
mơ ước, Hằng nhé!
Cuộc chia tay nào cũng để lại lưu
luyến, bâng khuâng…
o0o
Hằng nhẩm đi nhẩm lại mấy câu thơ của
thi sĩ nào đó đã viết:
Rồi
ai cũng thấy cô đơn
Khi
trời vương nắng hoàng hôn màu buồn
Nhìn
bóng mình ngã trên đường
Ngỡ rằng người chợt nhớ thương tìm về
Cây đã thay lá năm lần rồi. Anh vẫn
biệt tăm. Nỗi buồn kỳ lạ và khó tả. Hằng nói với chính mình: “Anh chưa có dịp
trở lại hay anh không muốn? Bây giờ em có thể hiểu hết ý nghĩa cuốn sách anh
mua tặng em ngày anh về quê. Như vậy là em còn may mắn hơn anh là được học xong
đại học. Còn anh bây giờ ra sao? Em rất nhớ anh mỗi khi giảng bài cho học sinh.
Vâng, em đã là cô giáo. Ước mơ của em, và cũng là ước mơ anh dành cho em, đã
trở thành hiện thực. Em vẫn luôn tin có một ngày anh trở lại, dù em biết hy
vọng đó rất mơ hồ. Khoảng trống trong em mênh mông quá! Em có thể làm gì cho
anh? Có ai thuộc và hiểu hết bài học chờ đợi đâu anh. Thời gian lúc nào cũng
rất vô tình…
– Thưa cô, cô có thư.
– Cảm ơn em.
Hằng vội mở lá thư. Anh “trở về” thật
đúng lúc, và cũng đúng như lời anh đã hứa năm nào. Vậy là em đã không uổng công
chờ đợi. Cảm ơn anh!
…, ngày… tháng… năm…
Hằng mến,
Vậy là em đã là cô
giáo. Lúc này em đang đứng lớp hay ở nhà? Còn Trinh thế nào? Em cho anh biết
tin nhé!
Anh sẽ trở lại thành
phố để học lại năm cuối mà anh đã phải bỏ dở. Đầu niên học này, khi em cùng học
sinh tựu trường, anh sẽ có mặt ở thành phố.
Em và anh đều gặp
nghịch cảnh, nhưng không vì thế mà nản chí sờn lòng. Anomy Mour nói: “Con đường
hay nhất để thoát gian khổ là đi xuyên qua nó”. Giữ vững lòng tin và có nghị lực,
chúng ta sẽ vượt qua tất cả. Điều gì cũng có tính khả thi riêng của nó. Em đồng
ý với anh chứ?
Đừng buồn nhiều. Hãy
vững lòng tin vào Lòng Chúa Thương Xót. Hãy ngước nhìn lên cao và nhìn về phía
trước. Cánh diều bay cao vút là nhờ gió thổi ngược. Chính Chúa Giêsu phải chịu
chết rồi mới phục sinh khải hoàn kia mà. Thời gian dẫu vô tình nhưng lại rất
cần thiết. KHÔN hay DẠI đều chết, chỉ những ai BIẾT mới sống. Chính gian truân
tôi luyện người ta thành nhân, em ạ!
Hẹn gặp lại em.
Thân ái,
Nguyễn
Hùng Thiện
Hằng
khoan thai đứng dậy. Nắng ngập sân trường. Nụ cười tươi nở trên đôi môi cô giáo
trẻ. Tiếng trống vào học đưa Hằng về thực tại với công việc. Từ văn phòng tới
lớp, trong đầu Hằng cứ âm vang lời ca: “Say
you will, say you will be mine…”. Hằng thầm tạ ơn Chúa vô cùng, dù trông
lên chẳng bằng ai. Hằng nhớ lời Chúa Giêsu đã hứa: “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng Tôi, Tôi
sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. Anh em hãy mang lấy ách của Tôi, và hãy học với
Tôi, vì Tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi
bồi dưỡng. Vì ách Tôi êm ái, và gánh Tôi nhẹ nhàng” (Mt 11:28-30), và Hằng
thành tâm cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin nâng
đỡ và thánh hóa chúng con, vì muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương”.
No comments:
Post a Comment