Friday, November 16, 2012

Viphương: Một chút suy tư về vô cảm.


Một chút suy tư về Vô Cảm

Mấy ngày nay khi đọc bài vô cảm của một học sinh trung học ở Việt Nam, thành thực tự đáy lòng tôi cũng đã có những suy tư và tự xét mình xem có phải chính tôi cũng là một trong số những người vô cảm đó không.
Rồi mới  đây, trong nhóm Viết Cho Nhau của chúng tôi cũng có một vài ý kiến cho rằng nhóm Viết Cho Nhau nên có một Logo và thêm banner cho đẹp hơn, trẻ trung hơn…  Tôi đã phân vân và thầm trách có mấy ai còn muốn đọc hay góp ý trong nhóm đâu mà đòi thay đổi. Thú thật tôi rất được may mắn là một thành viên của nhóm VCN mặc dù bản thân tôi văn dở chữ dốt, nhưng lại thích đọc văn thơ và qua những bài viết, những vần thơ của các anh chị trong nhóm chia sẻ đã cho tôi niềm vui và tôi học được rất nhiều bài học quý giá từ các bài chia sẻ đó.
Nếu tôi nhớ không lầm thì nhóm này đã được hơn 3 tuổi. Rất trẻ! Nhóm được hình thành như thế này:
Dịp lễ Tro năm 2009 bắt đầu vào mùa Chay, cha Tuấn gửi cho chúng tôi một điện thư như sau: “Chiều hôm nay mình chợt có ý nghĩ: Chúng ta có thể đồng hành với nhau 40 ngày mùa chay này bằng email được không?... Nghĩa là, mỗi ngày, mình và anh chị em sẽ cùng chia sẻ với nhau chút suy niệm về một câu nào đó trong bài Phúc Âm của ngày hôm đó. Không cần viết nhiều. Một chữ, một câu, một đoạn ngắn mà chúng ta cảm thấy thích thú để suy nghĩ, để chia sẻ với nhau…” Từ đó chúng tôi đồng hành với nhau, chia sẻ cho nhau những cảm nghiệm về lời Chúa. Nhờ đó mà chúng tôi học hỏi lẫn nhau và nâng đỡ nhau rất nhiều! Mùa chay năm đó tôi cảm nghiệm được đâu là ân phúc Chúa ban, đâu là tình yêu vô biên mà Chúa đã chết để cứu tôi được rỗi và đâu là tình thương mến mà anh chị em trong nhóm thương yêu nâng đỡ nhau…
Tôi xin được trích lại một vài cảm nghiệm của các anh chị em chia sẻ trong ngày thứ 40 để chúng ta cảm được một chút gì để nhớ để thương. Em Sáng đã chia sẻ thế này: “Cha Tuấn à, hôm nay đã là ngày cuối của chuơng trình đồng hành Mùa Chay rồi. Con rất cám ơn cha đã gợi ý, hướng dẫn và còn thức khuya mỗi đêm để đúc kết, soạn bài suy niệm cho tụi con trong 40 ngày qua. Đây là lần đầu tiên con đuợc đồng hành mùa chay. Con cảm thấy mình rất may mắn trong mùa chay này được đồng hành với cha, với các anh chị em và với một người rất đặc biệt là Chúa. Thú thật, con cũng đã có nhiều lúc thấy ngại, thấy chán, thấy lười biếng và muốn bỏ ngang. Nhưng cứ mỗi lần con muốn give-up thì cái câu hỏi thật buồn của Chúa văng vẳng bên tai con: “Simon, anh ngủ à. Anh không thức nổi một giờ với Thầy sao?” Simon  có vô tình vô cảm với Thày mình không? Người khác chia sẻ: “Hôm nay ngày lễ lá Chúa vào Thành Giêrusalem… Một sự im lặng kỳ lạ của nhóm đồng hành đã làm cho con lo lắng và làm cho con suy nghĩ chờ đợi và chờ đợi!”
Thế rồi 40 ngày chay thánh qua nhanh đã để lại trong chúng tôi một cái gì quá ư khắng khít, thân thương và nuối tiếc… Chúng tôi đã phải thốt lên chẳng lẽ không còn liên lạc được với nhau nữa hay sao?
Một vài người làm thơ để chia sẻ những cảm nhận, những nuối tiếc của những ngày qua. Thế rồi có anh chị đề nghị tại sao chúng mình không tiếp tục viết để chia sẻ cho nhau những vần thơ, những câu chuyện vui buồn, những áng văn nho nhỏ hay những tin tức, những gì mình học hỏi được, nhất là giúp nhau sống đời sống chứng nhân, đem tình yêu Chúa vào đời … Thế là nhóm VCN được thành hình để giữ mãi ước nguyện và thân tình đó!
Hơn ba năm qua, nhìn lại chúng ta cũng đã có một số các anh chị em gia nhập vào Nhóm. Chúng ta đã đón nhận biết bao là tiếng lòng của các anh chị qua những vần thơ, những ca khúc dệt nên muôn vạn lời ca tiếng nhạc để kính dâng Chúa và Mẹ Maria và cũng đã cho anh chị em chúng ta những chia sẻ niềm vui, nụ cười, tình thân ái mỗi khi chúng ta có kỷ niệm ngày sinh nhật hay khấn dòng và những ngày lễ để cầu nguyện cho nhau. Đó là điều làm cho chúng ta gần nhau hơn, an ủi nhau hơn…
Nhưng nếu chỉ có thế, tôi tự hỏi lòng mình là tôi đã theo đúng mục đích, theo đúng nguyện vọng của Nhóm chưa? Tôi đã thực sự yêu thương nhau đích thực chưa? Tôi thật sự đã quan tâm đến những người trong Nhóm của tôi chưa? Tôi hỏi tôi và tôi đã có ngay câu trả lời là chưa!
Nhóm của chúng ta có 26 thành viên. Mỗi thành viên có một tài năng Chúa ban riêng. Người này chia sẻ những bài thơ. Người khác chia sẻ bằng những câu chuyện của chính bản thân hoặc lượm lặt những câu chuyện có giá trị trong cuộc sống. Người đan lên thơ những nốt nhạc yêu thương, thánh thiện. Có người chia sẻ cho Nhóm tài năng đặc biệt của mình bằng những bức tranh, bằng những slide show mà các bạn tôi đã bỏ công sưu tầm những hình ảnh thật đẹp, những bản nhạc thật hay, để tôi có thể thả hồn vào lời ca tiếng hát đồng thời nhìn tận mắt những cảnh núi non hùng vĩ, những kỳ công mà Thiên Chúa ban tặng cho tôi.Vân vân và vân vân. Còn nhiều lắm… Thế nhưng tôi lại hỏi tôi. Tôi có khích lệ tinh thần anh chị em trong Nhóm một lời nào không? Hình như tôi quá nghèo về lời khen, về lời khích lệ, trong khi nếu ai không khen tôi thì tôi lại buồn! Nhiều khi tôi tự biện hộ cho chính tôi: Các anh chị thơ văn hay quá rồi, có khen cùng bằng thừa, cũng có bài tôi không thích mấy thì lại ngại góp ý, sợ anh em ghét. Vì thế tôi đã giử thái độ im lặng để không mất lòng ai! Có phải thái độ thờ ơ của tôi mà một số người trong Nhóm cảm thấy mất hứng thú chia sẻ những gì mình có chăng?
Suy nghĩ kỹ tôi nhận ra tôi cũng là một loại người vô cảm. Thái độ đó đã nói lên tôi đã vô cảm trước những cố gắng của anh chị em tôi. Cứ nghĩ mà xem như Vũ Thủy và Cao Bồi Già hai mắt không bình thường như chúng ta, vậy mà hai người ấy vẫn dệt những vần thơ để chia sẻ với chúng ta. Có thể nói là rất thường xuyên và luôn luôn khuyến khích nâng đỡ góp ý cho những cây bút còn thô sơ chập chững. Thế mà bản thân tôi, tôi chỉ đọc mà không một lời hồi đáp, thử hỏi người anh em tôi có buồn không???
Sáng hôm nay, tôi đã khóc vì bạn tôi đã qua đời. Trong thánh lễ tôi đã không cầm được nước mắt khi vị chủ tế xin mọi người cầu nguyện cho bà bạn tôi.
Cho tôi chia sẻ một chút về người bạn này. Ông bà là người Canada chính gốc, rất lớn tuổi. Trong một lần bị té ngã bà đã bị thương và đi đứng rất khó khăn, thế mà mỗi sáng ông dìu bà đến nhà thờ dự lễ. Cử chỉ vô cùng âu yếm của ông đã tác động lên tôi rất nhiều. Tôi nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng sống được đến giờ này, tuổi già sức yếu thế mà hai vợ chồng vẫn còn dắt dìu nhau mỗi ngày đến với Chúa thì còn tình yêu nào hơn đây! Vì cảm phục ông bà, nên tôi chào hỏi và làm quen với họ. Mỗi ngày sau lễ chúng tôi đứng trước cửa nhà thờ để hỏi han và nói chuyên trời mây theo mùa. Sở dĩ tôi nói những chuyện như thế vì vốn liếng tiếng Anh của tôi đâu đủ để nói chuyện văn chuơng thơ phú…
Mùa hè vừa qua, sau buổi lễ tôi không thể đứng nói chuyện với ông bà được và vội xin phép về nhà ngay. Ông bà hỏi tại sao tôi gấp quá vậy. Tôi trả lời vì hôm nay nắng đẹp tôi phải về để trồng bông hồng mới mua tối hôm qua, nếu để đến trưa, nắng nhiều, trồng bông sẽ chết. Tôi hỏi ông, nhà ông có trồng bông không. Ông lắc đầu. Tôi nhìn bà và tôi buột miệng nói ông không cần trồng bông đâu vì ông đã có một bông hồng rất xinh đẹp mà ông săn sóc mỗi ngày nè: “Bà Mary, vợ ông đó”. Nghe vậy, ông bà rất vui và nhìn tôi thật trìu mến. Từ đó chúng tôi thân nhau. Mặc dù ngày tháng quen nhau không bao lâu, nhưng chúng tôi quan tâm đến nhau. Mỗi khi không thấy ông bà đến dự lễ, tôi lại lo lắng không biết hôm nay ông bà như thế nào. Cũng thế, mỗi khi tôi sắp có việc đi đâu không đến nhà thờ được tôi cũng phải báo trước kẻo ông bà lo. Tình bạn chúng tôi chỉ có thế. Sáng nào nếu thấy ông bà, tôi cảm thấy vui và an tâm và chúng tôi trao cho nhau lời chúc bình an mỗi sáng trong thánh lễ.
Vì thế sáng nay khi nghe tin bà ra đi, nhìn ông khóc nức nở, tôi đã nghĩ đến tình bạn trong nhóm VCN. Nếu một ngày nào một trong chúng ta ra đi, tôi sẽ hỏi lòng tôi đã yêu thương bạn tôi đủ chưa, hay tôi đã sống vô cảm trên những món quà mà bạn đã trao về tôi hằng ngày qua những chia sẻ trong Blog Viết Cho Nhau?

Viphương
Nov-15-2012

4 comments:

  1. Cám ơn cô Phượng đã chia sẽ bài này, bài này cũng là lịch sử, cho những người tới sau cần biết. HBTT cũng đồng cảm nghĩ với cô. Và cũng sợ và sẽ rất buồn nếu như một mai có người trong nhóm sẽ ra đi vĩnh viển. Nên khi mình còn sống, mình cố gắng, be generous, be kind, willing to forgive. Be brave to encourage someone if you could.

    HBTT nếu bốn năm về trước mà không cầu nguyện tha thiết cho mình giúp người nghèo, thì có lẽ HBTT không có vẽ tranh đâu, không vẽ tranh thì không có trong dunglac, không có trong DL thì không quen chị Thủy và sơ Sương Mai, và không quen chị Thủy thì không có mặt trong nhóm VCN. Mỗi người vào trong nhóm này không phải là tình cờ đâu. Mỗi người có tài năng, là làm việc cho Chúa cho tha nhân, cho tâm linh của mình.

    PS: nếu như cô và mọi người muốn tìm bài dể thì để tên bài, hay tên người vào ô tìm kiếm, then click search.

    Rất Mến
    HBTT





    ReplyDelete
    Replies
    1. Nếu nhớ tên bài thì dễ rồi. Nhưng nếu muốn biết những bài viết của người này người kia mà mình không biết tên bài thì sao nhỉ? Đôi khi chính bản thân cũng không nhớ mình đã có những gì...! Thế mới khổ. Thế là nếu mỗi người có một tủ sách vẫn thấy cần. Tuy nhiên đây chỉ là góp ý thôi.

      Delete
  2. Chân thành cám ơn chị Viphượng đã có những suy tư chia sẻ rất chân tình, để cho em là người đến sau hiểu được hơn tình yêu thương của Anh Chị Em ở trong nhóm. Những tâm tình của Chị cũng đánh động em để hiểu thêm được rằng. Tại sao mình cứ vịn lấy lý do không có thời giờ góp ý, hay chia sẻ với Anh Chị Em mình? Thực tình mà nói như Chị là mình cứ hay vịn lấy lý do đó mãi sẽ quen thành "Vô Cảm" lúc nào mà chính mình cũng chẳng hay! Cám ơn Chị nhé, nhờ đọc bài chia sẻ của Chị mà TS. sực tỉnh được những lúc đang mê ngủ.
    Mến thương và chúc cả gia đình VCN. một Chúa Nhật tươi hồng trong Ánh Bình Minh của Thiên Chúa.

    ReplyDelete
  3. Chị Vi Phương ơi, cuộc sống bận rộn đã khiến cho con người ngày càng trở nên vô cảm... Nói thế, không phải để bào chữa cho mình, mà để cảnh tỉnh chính mình... Đôi khi em cũng đã viện cớ bận rộn, viện cớ mình còn lo thân chưa xong lấy gì quan tâm đến ai... để ngụy biện cho sự vô cảm của mình.
    Nguyện xin Chúa thứ tha và thổi bùng lên trong mỗi người chúng ta ngọn lửa yêu mến, ngọn lửa nhiệt tình... để rồi chúng ta sẽ vượt qua mọi hoàn cảnh mà đến với nhau bằng lòng mến, chị nhé!

    ReplyDelete