Con làm thơ, chỉ bởi yêu Thầy đó. Tình Yêu, Thầy truyền sang Lời thơ, Thầy uốn nắn. Có gì của con đâu? Con không nhận công đầu.
Trong yêu thương, không có chuyện tình cờ, mà chỉ có Thánh Linh dìu dắt, Thần khí Thầy luôn luôn sắp đặt cho ngôn từ bổng hóa thành thơ.
Người ta nói: thơ con có hồn. Con đứng lặng, cổ mình nghèn nghẹn... Con biết hồn từ đâu đến, không phải như giọt nến nhè nhẹ rơi rơi, không phải như hương trời bàng bạc trong vũ trụ, Hồn chỉ đến vừa đủ làm cho thơ say...
Thầy rót mật vào đây, dù thơ con bất xứng. Thầy muốn thơ dìu dịu và chỉ nói một điều: Chuyện một người chết vì Yêu, sống lại cũng vì Yêu...
Thơ nhẹ nhàng như hơi thở mà phá vỡ thành quách cô liêu, dù người làm thơ tội lỗi trăm chiều. Ôi! Ngôn ngữ của Tình Yêu, Năng lực của Tình Yêu luôn luôn kỳ diệu! Thơ nói nhiều, nói mãi về Thầy không biết chán.
Từ sáng sớm đến chiều buông, thơ vẫn thấy lòng thương không cạn. Có khi thơ tìm bạn như cơn khát tìm nhau, hay thơ mang niềm đau, lúc Thầy không ở đó. Lời ru trong tiếng gió nghe thì thầm đây đó tiếng tri âm...
Con có gì đâu, để tiến dâng? quỳ gối nguyện cầu, viếng chầu Thánh Thể, con chắp nối, chắp nối từng câu thơ vụng dại, như tấm lòng trải rộng cho nhau...
Ba mươi sáu năm, mỗi Thánh Lễ, Thầy ơi! vẫn như buổi ban đầu khi Rước Chúa lần thứ nhất, vai run lên từng chập, đầu cúi xuống thật sâu...
Ngày con chết người ta thấy hoa cài trên mộ. Hoa sẽ tàn, sẽ héo nhưng sẽ nói lên một điều: là người dưới mộ vẫn còn Yêu!
Đông Khê
|
No comments:
Post a Comment