Thơ Vũ Thủy
Buổi chiều ấy đất trời sầu thảm
Cây thập tự vô cảm đến vậy sao
Bao nhát búa đóng vào tim của Mẹ
Mẹ ngước nhìn Con, thân xác nát tan
Đôi mắt Mẹ lệ đong đầy đau xót
Tim thót lại vì nỗi đau tử biệt
Ai đã giết, giết Người Con của Mẹ?
Là chúng con, là con cháu E-và !
Buổi chiều ấy đất trời sầu thảm
Mẹ cũng như bị trảm quyết hành hình
Tình mẫu tử, Mẹ cũng là nhân thế
Ôi, mạo gai như thể những mũi gươm
Làm tươm máu tận tâm can của Mẹ
Con Mẹ chết rồi, Mẹ vẫn còn đứng đó
Mẹ sầu bi dưới chân đồi lặng lẽ
Cả đất trời quạnh quẽ đến ngàn thu !
Buổi chiều ấy đất trời sầu thảm
Mẹ từ bi cảm nghiệm những nỗi đau
Sầu nhân thế Mẹ ôm vào lòng Mẹ
Vì Mẹ đã là Mẹ của chúng sinh
Khi Con Mẹ trối trăn lời sau cuối
Mẹ đắm đuối vì Mẹ yêu con Mẹ
Mẹ từ bi Mẹ yêu cả nhân trần
Con cần Mẹ, Mẹ Sầu Bi thương đoái !
Chúng con cần Mẹ lắm, hỡi Đức Mẹ Sầu Bi !
No comments:
Post a Comment