Thơ: Vũ Thủy
Tôi đang ở giữa những ngày tâm mở
Mùa tim thở những rung động trở về
Thân xác cứ nặng nề theo quán tính
Đời mê mải, để gió cuốn phăng đi...
Bước chân chiều nay có gì như thúc hối
Tôi đi tìm khoảng trống lấp không gian
Nghe hụt hẫng hồn chơi vơi cuối gió
Có tiếng ai khe khẽ gọi về!
Lòng khắc khoải thấy hồn sao lạnh lẽo
Phải chăng mình bạc bẽo với ai kia
Phải chăng mình chẳng còn tia hy vọng
Còn... ngọng nghịu chưa nói lời sám hối?
Rồi... để mình vuột mất những ân thiêng
Tôi muốn nghiêng về phía mặt trời xuất hiện
Lòng ước nguyện với trái tim dâng hiến
Cuộc đời tôi là chiến trận không ngừng...
Tâm xin mở và vui mừng rung động!
Tôi trở về trong gió lộng yêu thương
Và theo hướng ánh dương đang hiển trị. . .
Ôi, thi vị ! Khi trái tim biết thở
Khi tất cả đều ở trong Thần khí !
VT. thân mến, bài thơ "Trái Khi Tim Biết Thở" hơi là lạ nhưng hay lắm!
ReplyDeleteTS xin mạy phép nối thêm vài câu.
Ôi, thi vị! Khi trái tim biết thở
Bởi, Thần Khí! đầy ắp ở trong ta
Hướng hồn ta về cõi sáng bao la
Nơi vĩnh cửu bảo ngà Châu Thiên Tuế
Trái tim thở! không tính bắng trí tuệ
Nhưng muôn cành Thiên Tuế vạn chiến công
Muôn binh đoàn "bác ái" nhỏ máu hồng
Trên đỉnh đồi lồng lộng gió yêu thương.
Mến
TS.