Tuesday, August 30, 2011

Phượng Hoàng: Lakeshore and Jameson (poem)

                                                 

Lakeshore and Jameson .

On the end of an autumn afternoon ,
From a deserted place in the road ,
Between Jameson ,
And Lakeshore .
A sullen sky ,
A mist-obscured atmosphere ,
A few lonesome tender birds .
Shivering ...
Under a quiet small attic 's sill .
One bare-haired old squirrel ,
Peering for pine cones ,
And next to the leafless treed rows ,
The lofty apartment buildings ,
Stand still ,
Beside motionless cars .
Along the lake ,
The green grassy carpet,
Lies tranquil ,
Murmuring with the immense lake .
A familiar venerable man ,
Wandering by the lake sits then ,
On an isolated stone bench ,
Far away ...
Lost in deep meditation ,
Releasing smoke circles ,
From the opium pipe .
Maybe musing ...
On his birthday ,
A happy day ...
Gradually losing ...
Childhood ,
youth , age ,
Naivety ,
Impartiality .
Going over ,
The approaching threshold of Death ...
Oh , Heaven !
Right here ,
On the earth ,
IN MY HEART .

4 comments:

  1. Very nice describing, I can picture the scene in my head. I can feel the cold lonely winter, specially with the older age recalling their pass. But he is foresee the beauty of the next life.

    HBTT

    ReplyDelete
  2. Wow! Excellent! Bài thơ hay quá, nhiều hình ảnh đẹp của mùa thu gợi nhớ rất nhiều.
    Đọc bài này tôi mang máng nhớ lại bài thơ The Road Not Taken của Robert Frost.
    Trong bài ấy cũng nói dến hai con đường nhưng không gặp nhau mà TWO roads diverged in a yellow wood…
    Hình ảnh cụ già ngồi bên bờ hồ trầm ngâm suy nghĩ về cuộc đời đã qua và thấy mình đang gần đến ngưỡng cửa của sự vĩnh hằng làm tôi cũng nhớ lại bài thơ Le Lac của Lamartine với những câu thơ khắc khoải về thời gian và cuộc tử sinh của con người như: O temps, suspends ton vol! et vous, heures propices,
    Suspendez votre cours! … L'homme n'a point de port, le temps n'a point de rive;
    Il coule, et nous passons!
    Vâng, mọi sự đều qua đi. Có lẽ cụ già ngồi nhìn những cuộn khói thuốc tan di cũng không quên câu danh ngôn "And this, too, shall pass away" mà tôi có ghi lại trong bài viết về một chú sóc … Xin mời chi Phượng Hoàng đọc bài sau đây để biết tại sao tôi thích bài thơ của chị : http://vietchonhau.blogspot.com/2010/12/thu-goi-ban-hien-gioa-kim.html

    ReplyDelete
  3. Những vần thơ này chuyên chở nhiều hình ảnh rất biểu tượng cũng như rất phù hợp với ý thơ: cuốn buổi chiều thu, bầu trời vẩn đục, khu phố đìu hiu, hàng cây không lá, vài con chim đơn lẻ yếu ớt, con sóc trụi lông, những xe bất động, sóng hồ rì rào...cuối cùng dẫn đến hình ảnh một ông già ngậm điếu tẩu phì phò nơi ghế đá, đang cô quạnh và trầm tư về những mất mát của quá khứ và một tương lai cận kề sự chết. Tất cả như đan quyện vào nhau thành một bức tranh đen tối ảm đạm của mùa thu và sự chết. Nhưng một điều lạ lùng là tác giả lại nhận chân ra được là từ trong bóng tối có ánh sáng, từ sự chết có sự sống, từ tuyệt vọng có hy vọng... vì nơi con tim đã có hình ảnh Thiên Đàng hiện thực, có lẽ do con tim thịt mềm đã được đặt để trên một Đức Tin vững chắc nơi Chúa Phục Sinh:
    ...
    "Oh , Heaven !
    Right here ,
    On the earth ,
    IN MY HEART ."

    Cám ơn chị Phượng Hoàng nhiều! God bless.

    Rất mến,
    CT

    ReplyDelete
  4. Cảm ơn chị Phượng Hoàng đã cho mọi người đọc một bài thơ đẹp!
    Những hình ảnh tương đồng chị đã đưa vào bài thơ khiến cho bài thơ có vẻ buồn man mác... và chính vì thế nó đã diễn tả rất thành công về tâm trạng của cụ già ngồi bên bờ hồ .
    Đặc biệt là:
    One bare-haired old squirrel ,
    một con sóc già, và mấy con chim lẻ loi nữa chứ!
    Cuộc đời của con người rồi ai cũng phải chờ đón một mùa thu như thế!
    Thủy cũng có một bài thơ nói về mùa thu như thế... Nhưng hai chị em mình đã chọn những hình ảnh thật tương phản để gợi ý tưởng cho người đọc...
    Hy vọng sẽ được đọc những bài thơ tiếp theo của chị.

    ReplyDelete