Trong thơ vốn có chữ Người
Đời vui, đời hận, thì người phải đau
Thơ luôn thấm thía nỗi đau
Dẫu rằng nông cạn, chẳng bao giờ dò
Tù lòng nên ốc nằm co
Cây đa độc bến, con đò nhớ sông
áo bà xưa tắm nắng hồng
Vì con tần tảo nên không thắm màu
Lấy chồng chị vẫn đáu đau
Nỗi niềm đạo hiếu kiếp sau báo đền
Cào cào bay dọc bờ đê
Đắng cay hạt gạo, con đê mãi bồi
Em ơi ! Lòng mãi bồi hồi
Xòe tay đếm nhẩm , rối bời lòng ta
Thơ như lòng Mẹ, công Cha
Bao nhiêu cho xuể, bao xa cho vừa
Lòng buồn lúc sớm ,khi trưa
Ca dao nhẩm khẽ theo xưa Mẹ hò
CAO BỒI GIÀ
No comments:
Post a Comment