Vừa chập chững tập đi tôi đã sợ
Sợ mẹ buông tay tôi té ngã
Vào lớp lá tôi mang theo nỗi sợ
Sợ bố tôi đón trễ vì kẹt xe
Chuẩn bị đi thi tôi cứ sợ
Sợ thi rớt cuộc đời như lá úa
Tôi có Chúa tôi còn chi sợ nữa
Giữa thăng trầm Chúa vẫn ở cùng tôi
Nhưng tôi vẫn cứ là thôi không sợ
Sợ không áo, không quần, không thang thuốc
Sợ nợ nần, sợ đói nghèo lem luốc
Sợ buốt giá, sợ con tim cô độc
Tôi một mình chống con thuyền độc mộc
Giữa biển khơi gió hú sóng gào
Tôi lo sợ chẳng thể nào tới bến
Chúa đã đến khi thân tôi cùng quẫn
Ôi, không phải! Ngài vẫn ở gần tôi
Chỉ tại tôi không chạy đến cùng Ngài
Tôi đem tất những gì tôi sợ hãi
Giãi bày cùng Thiên Chúa của lòng tôi
Đôi môi tôi không còn rên sợ nữa!
6/6/2009
Vũ Thủy mến,
ReplyDeleteCả bài thơ như một bài thánh vịnh. Cuộc đời chúng ta luôn phải đối diện với bao nỗi sợ, vì thân phận chúng ta mong manh, yếu đuối. Có những nỗi sợ tâm linh, có những nỗi sợ thể lý. Nhưng phúc cho ai đặt trọn niềm tin nơi Chúa, vì Chúa luôn là thành đồng vách đá luôn che chở chúng ta:
....
"Tôi đem tất những gì tôi sợ hãi
Giãi bày cùng Thiên Chúa của lòng tôi
Đôi môi tôi không còn rên sợ nữa! "
Cám ơn Thủy nhiều. Bài thơ rất ý nghĩa.
Rất mến,
CT