Monday, November 8, 2010

TỰ HỌA - THƠ GIUSE NGUYỄN VĂN SƯỚNG

TỰ HOẠ  .

Cô em ngoa ngoắt , hàm hồ
Sao tôi ngu dại hồ đồ , yêu em
Trải lòng ra thử mà xem
Tình yêu lớn bé ai đem cân lường .

Đa đoan đâu phải cô nường
Mang thân rước hoạ tỏ tường là tôi
Thôi thì thôi , thế thì thôi
Cũng đành nước chảy hoa trôi qua cầu .

Tình yêu quả thật nhiệm mầu
Ma xui quỷ khiến đâm đầu vào... yêu !
Đắng cay ai chẳng ít nhiều
Biết là đêm trắng , biết chiều lê thê .

Biết là tỉnh , giữa cơn mê
Biết là trống vắng ê chề lắm khi
Ai đem lý trí tôi đi
Để tôi khờ dại chỉ vì yêu em .
----------------------------------------
  Giu-se Nguyễn văn Sướng .

2 comments:

  1. Hiền đệ mến,

    Bài thơ tình lục bát này thật hay, nhưng hình như chứa chất một nỗi niềm mỉa mai cay đắng thì phải? Yêu nhau rồi chia tay, rồi trách cứ, rồi giận ghét, rồi lời qua tiếng lại, rồi than thân trách phận, rồi tự trách mình...Bi hài kịch trên tình trường thường hay diễn đi diễn lại cảnh huống như vậy. Thử hỏi mấy ai mà đầu xuôi đuôi lọt đâu, nhưng cũng nhờ vậy mà thế nhân luôn được thưởng thức những vần thơ tình bất hủ như của đệ vậy!

    Cám ơn đệ nhiều nhé! Mến chúc đệ luôn an vui hạnh phúc!

    Rất mến,
    CT

    ReplyDelete
  2. Trong khi yêu, người ta ai mà chẳng dại khờ. . . nếu yêu mà tinh khôn quá thì sẽ chẳng thể yêu hết lòng. . . tình yêu ấy sẽ nhạt như rượu thiếu men. . . Quả cà chát, sao người ta vẫn thích ăn! Thôi thì thôi cứ là yêu!
    Thủy thích nhất hai câu:
    Ai đem lý trí tôi đi
    Để tôi khờ dại chỉ vì yêu em .

    ReplyDelete