CUỐI
Cuối ngày vạt nắng nhạt nhòa
Bóng chiều lặng lẽ quyện hòa vào đêm
Nhìn xa xăm nghĩ miên man
Nghe như thần chết thì thầm bên tai
Cuối năm se lạnh đất trời
Bồi hồi nghĩ phút cuối đời trần gian
Một đời cát bụi gian nan
Đôi khi cảm thấy bước chân mệt nhoài
Có đầu thì có cuối thôi
Quy luật muôn đời, ai tránh được đâu?
Vui buồn, sướng khổ, như nhau
Trở về cát bụi một chiều trắng tay
Hơn nhau tiếng tốt để đời
Hơn nhau một trái tim ngời yêu thương
TRẦM THIÊN THU
Anh Thu mến,
ReplyDeleteBài thơ mang đậm tư tưởng triết học Kitô giáo. Thi thoảng vào cuối ngày, cuối tuần, cuối tháng, cuối năm...nhìn trời đất vạn vật mà suy tưởng về kiếp người ngắn ngủi, khiến cõi lòng rung cảm đến những ngày cuối của cuộc đời. Tùy theo thái độ tích cực hay tiêu cực của cá nhân mà có thể khiến chúng ta nhìn lên hay cúi xuống. Như trong
hai câu thơ mà CT còn nhớ mang máng hình như là (không chắc cho lắm) của Nguyễn Công Trứ thì phải:
Nhân sinh tự cổ thùy vô tử,
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh
(đại khái nói:ai trong cõi đời mà không phải chết, cái cần là để lại cho đời tấm lòng thanh khiết)
Hai câu cuối trong bài thơ của anh rõ ràng cũng có tâm ý muốn nói người ta hơn nhau ở chỗ có sống tốt lành, yêu thương hay không mà thôi:
...
"Hơn nhau tiếng tốt để đời
Hơn nhau một trái tim ngời yêu thương".
Cám ơn anh nhiều nhé!
Rất mến,
CT