Long lanh lay động trên cành
Giọt sương tuyệt tác Trời dành: Ngọc Thu
Nắng vàng xua nỗi âm u
Sưởi hồn trăng lặn khách du đa tình
Lung linh suối tóc ai xinh
Ngợp lòng những tưởng bên mình, Ánh Thu
Xa xôi xa mãi xa mù
Ngưu Lang, Chức Nữ đôi đầu nhớ nhau
Trông ngày Thượng giới ban cầu
Dẫu rằng mỏng mảnh sắc mầu : Kiều Thu
Kìa Trăng vằng vặc đêm thu
Độc thân ôm gối mà ru cơn sầu
Tưởng mình ngồi bến Vân Lâu
Ai người hiểu nỗi tương sầu : Dạ Thu
Thu đi, hạ sốt vàng thu
Lắng trong tâm tưởng tiếng thu xạc xào
Vàng khô khua lá nơi nao
Lòng kia nay biết ai sầu, Hoài Thu
CAO BỒI GIÀ
,
Anh CBG mến,
ReplyDeleteCám ơn anh nhiều! Bài thơ lục bát này ý nhị lắm! Tài tình nhất là anh đã xử dụng những cảnh sắc, tâm tư, hình ảnh của mùa thu mà kết nối thành một bức thảm mùa thu muôn mầu muôn vẻ. Sương thu long lanh anh gọi là nàng Ngọc Thu, người con gái có mái tóc lung linh bên suối thu được anh gọi là nàng Ánh Thu, sắc thu muôn mầu anh gọi là Kiều Thu, người con gái đơn chiếc tương tư trong đêm thu anh gọi là nàng Dạ Thu, và cuối cùng ai kia nhớ mãi mùa thu được anh gọi là nàng Hoài Thu.
Óc tưởng tượng của anh thật phong phú! Một lần nữa cám ơn anh!
Rất mến,
CT
Bài thơ này đẹp lắm! Nhưng hơi buồn anh Huy ạ, có lẽ thu luôn mang lại cho con người cảm giác buồn man mác. . . Phải chăng vì mùa thu có những làn gió heo may và những chiếc lá vàng rơi. . .
ReplyDelete