Xửa xừa xưa có anh hề nọ
Rất thông minh lại có biệt tài
Vua cho vào ở lầu đài
Đêm ngày bên cạnh, tấu hài mua vui
Một ngày kia đùa vui quá trớn
Hề chê Vua miệng móm, trán dồ
Nhà Vua tức giận liền hô
Lính đâu hãy bắt trói gô tên này
Tội khi quân voi giày, cọp xé
Vậy mà mày xách mé cả ta
Anh Hề mọp lạy nhà Cua
Tội thần đáng chết, không tha được rồi
Kể từ khi theo Người hầu hạ
Thảo dân đây nào xá việc chi
Đêm ngày vắt óc nghĩ suy
Bày trò vẽ chuyện làm vui lòng Người
Tội lỡ miệng ,đáng mười phần chết
Chỉ xin Vua một chút huệ ân
Thần xin cảm tạ vạn lần
Kiếp sau nguyện sẽ làm trâu ngựa đền
Vua nghe vậy nguôi dần mới phán:
Muốn xin gì bẩm báo ta nghe
Tử hình nhất định phải phê
Còn xin chuyện khác ta thề sẽ ban
Anh Hề thưa Vua ban thật chứ
Vua “nhất ngôn tứ mã nan truy
Anh Hề vội vã lạy quỳ
Xin chọn cách chết để vui Ông Bà
Vua nghe xong cười khà phán được
Chết kiểu gì cũng được, ta ban
Anh Hề cúi lạytrăm lần
Xin Vua cho phép thảo dân …CHẾT ..GIÀ !
CAO BỒI GIÀ
19-07-2010
Bài thơ chuyện này rất trào phúng. Nhà vua đã thua đầu óc của một anh hề.
ReplyDeleteCám ơn anh CBG.
Rất mến,
CT