Friday, October 29, 2010

CHIỀU CÔNG VIÊN ĐẪY GIÓ

Chiều công viên đẫy gió
Nỗi buồn tôi chìm vào trong đó
Đôi giày cũ lang thang trên bãi cỏ
Tôi nhỏ bé giữa khoảng không vô định
Gió thịnh nộ giật phăng từng chiếc lá
Lá xoay vòng,
Lá cứ xoay vòng
Rơi vật vờ trên vạt cỏ. . .

Xa xa,
Tiếng trẻ nhỏ
Bi bô gọi mẹ
Xích đu kêu kẽo kẹt
Quả bóng tròn từ đâu xẹt tới
Chới với bàn chân non
Người mẹ ôm con xoa nhè nhẹ
Tiếng rao khẽ,
Thằng bé bán bông tội nghiệp
Cành bông hồng đã héo queo
Chiếc lá khô bỗng rơi vèo
Cặp tình nhân nheo mắt ngó lơ
Phía bên kia bờ hồ
Tiếng con gái léo nhéo
Kéo tay cha đòi mua bịch xi-rô đỏ
Con nhỏ lắc lắc cái đầu trông dễ ghét
Thằng bé bán bông vội liếm mép bỏ đi. . .

Tôi chăm chú nhìn
Cái dáng nghèo lẽo đẽo sau thằng bé
Té ra Tôi là người dư đủ
Đôi chân tôi tự chúng nó rủ nhau
Chạy đuổi theo mua lấy mấy bông hồng
Hơi thở thằng bé rõ phập phồng
Ánh mắt nó long lanh
Như thảm cỏ xanh vừa tắm mát
Trái tim tôi reo hát
Ấm áp rộn tình thương
Chiều còn vương chút gió
Đó đây,
Tiếng con gái léo nhéo
Tiếng xích đu kẽo kẹt
Tiếng trẻ bi bô gọi mẹ
Tiếng thằng bé bán bông rao giòn giã
Tiếng lá khua xào xạc những hàng cây
Thoang thoảng dư âm chiều công viên đẫy gió.

25/6/2009

1 comment:

  1. Vũ Thủy mến,

    Bài thơ rất hay và ý nghĩa. Cái động từ "Đẫy" thay cho chữ "Đầy" cũng khéo làm sao, vừa bình dị lại vừa tượng hình, vì đẫy nói lên chẳng những đầy mà còn nhiều hơn đầy nữa, đấy ắp, không thể đầy hơn được nữa. Nhưng điểm chính là tác giả dùng bức tranh chiều công viên đẫy gió này để nói lên một tư tưởng cao vời hơn, đó là tình thương vói những người nghèo, kẻ bất hạnh... cụ thể là em bé bán bông trong buổi chiều này. Chính hành động thương cảm chạy theo em để mua giúp em mấy nhánh bông, mà tâm hồn tác giả cảm thấy reo vui, ấm áp; cũng như toàn cảnh bức tranh chiều công viên đẫy gió trở nên sống động hơn, tươi đẹp hơn; chẳng những "đẫy" gió mà còn "đẫy" tình yêu.

    Cám ơn Vũ Thủy nhiều nhé!

    Rất mến,
    CT

    ReplyDelete