Bài dự thi viết về Hai Bà Trưng của anh GIUSE SƯỚNG.
TRƯNG VƯƠNG VÀ PHỤ NỮ VIỆT .
Trên ngọn sóng ta mặc thuyền trôi giạt
Lắng nghe lòng dào dạt những âm ba
Hai ngàn năm quá khứ tưởng trôi xa
Bỗng vụt chốc kéo về như thác lũ .
Đây Hát Giang , dòng xanh xưa muôn thuở
Nước từ nguồn vẫn lặng lẽ ra khơi
Mà ta nghe bao tiếng thét rợn trời
Làm sôi sục trong tim dòng máu Việt .
Đây sông Hát nghìn xưa còn in bóng
Đôi Quần Thoa không tiếc tuổi thanh xuân
Trên Hát Giang lập thệ phất cờ vàng
Giành tự chủ nước non dòng Hồng Lạc .
Lời hiệu triệu toàn dân đồng hưởng ứng
Kéo nhau về từ lũ lượt , ba châu
Bao hồng nhan vì nợ nước quên mình
Kìa Thánh Thiên , nọ Hồ Đề , Bát Nạn…
Nào Lê Chân , Lê thị Hoa , Nàng Nội…
Quyết một lòng phò nhị vị Trưng Vương
Đem má đào liều thử với giáo gươm
Viết nên trang sử hùng nòi giống Việt .
Quân Trưng vương ầm ầm như thác đổ
Hướng giặc thù hào khí ngút trời cao
Đoàn nữ quân tựa thiên tướng binh trời
Cuốn phăng đi mọi lũy đồn Hán giặc .
Quân ta tiến , đám giặc lùi hỗn loạn
Sáu lăm thành cuốn gói chạy hoang mang
Hai thớt voi , hai vương nữ đi đầu
Cùng kéo đến vây Luy Lâu nghèo ngặt .
Đầy khiếp hãi , bỏ thành , Tô Định chạy
Cắt cụt râu , trà trộn giữa tàn binh
Kể từ đây quét sạch bóng quân thù
Giang sơn Việt gồm thâu về một mối .
Nước độc lập toàn dân lòng phấn khởi
Tôn hai Bà làm hoàng đế nước Nam
Hạnh phúc , ấm no , thịnh trị , thanh bình
Đôi Quần Thoa viết một trang oanh liệt .
Thua nhục nhã Đại Hán thù nòi Việt
Mất hai năm rèn sĩ tốt luyện binh
Dấy can qua sai Mã Viện gian hùng
Sang xâm lược Giao Châu thêm lần nữa .
TRƯNG NỮ VƯƠNG .
Con tuấn mã miệng sùi ra một đám bọt trắng , nó loạng choạng khuỵ đầu gối xuống ném hai chị em trên nền đất mấp mô đầy sỏi đá rồi nằm luôn không dậy nữa , nó đã kiệt lực ! Trưng Trắc và Trưng Nhị cũng chẳng hơn gì nó . Hai nàng đã bôn tẩu suốt đêm , vừa đánh vừa chạy . Suốt từ Cấm Khê đến đây , quân Đông Hán bám theo hai Vương Nữ như bóng với hình , tiếng hò la , tiếng khí giới va chạm đinh tai nhức óc . Quân tuỳ tùng kẻ chết , người bị bắt cứ hao dần . Bây giờ chỉ còn lại hai Vương Nữ , ngay cả con tuấn mã ,niềm hy vọng đào thoát cuối cùng để mong ngày phục quốc cũng chẳng còn ! Tiếng quân reo đã gần , Trưng Trắc gượng dìu em gái đứng dậy . Hai Vương chợt nhận ra mình đã yếu lắm ! Khắp mình thương tích , chiến bào tơi tả nhuộm đầy máu của quân thù và của chính mình . Đã không còn đường chạy nữa ! Thì ra , ngựa quen đường cũ , con tuấn mã trong đêm tối chạy bạt mạng đã đưa hai nàng trở lại cái gềnh cao của Hát Giang , nơi mà ba năm trước hai nàng đã lập đàn tế cáo trời đất , lập thệ cùng non sông . Anh hùng
mạt lộ !
Trưng Trắc ngửa mặt nhìn trời , những tia sáng bình minh trên sông quê hương mới
đẹp làm sao . Đây chắc chắn là lần cuối cùng trong đời nàng còn nhìn được ánh bình minh ! Vương Nữ chớp đôi mắt đẹp cho màn lệ đang ứa đầy chảy thành dòng trên đôi gò má thanh tao đã xạm đen vì chinh chiến . Bỗng dưng , nàng thấy mình yếu đuối quá !
phải chi trong giây phút này nàng được ngả đầu lên bờ vai to lớn và rắn chắc của Thi
Sách : “Ôi Thi Lang , thiếp đã không trả được thù cho chàng rồi ! Nhưng thiếp đang đến với chàng đây . “
- Chị ơi , bình minh đẹp quá !
Trưng Trắc quay lại nhìn em gái , trên gương mặt đẹp cao quý của Trưng Nhị ánh lên nét ngây thơ của người thiếu nữ chưa biết đến tình yêu gái trai khiến nàng xúc động . Trưng Trắc an ủi em mình :
- Chị tin chắc chắn quê hương rồi sẽ sớm có bình minh!
Ngay lập tức , lời đáp trả nàng là tiếng vó ngựa và tiếng quát thét của quân giặc ,
Chúng đã đến ! Trưng Trắc đẩy em gái ra sau lưng mình như muốn che chở cho em nhưng Trưng Nhị đã giằng ra và hiên ngang đứng bên cạnh chị . Tên bách phu trưởng
cầm đầu toán quân quay lại quát thuộc hạ :
- Phải bắt sống chúng cho ta .
Lũ giặc hò reo đáp lời chỉ huy , chúng chĩa mũi giáo về phía hai nàng và xiết chặt vòng vây từ từ . Trưng Nhị khoa thanh kiếm đã bị mẻ nhiều chỗ lên nửa vòng thủ thế , nàng nhớ lại Nữ soái Lê Chân đã bị loạn kiếm băm thây trong vòng vây trùng điệp tối qua của giặc mà sục sôi cơn hận . Trưng Trắc phóng người về phía trước , ánh kiếm loang loáng quét một vòng với khí thế mãnh liệt khiến lũ giặc hoảng kinh phải thối lui . Cánh tay cầm kiếm của Vương Nữ run lên bần bật , nàng than thầm trong bụng : " ta đã kiệt sức rồi ! ".
Lũ giặc vẫn chưa dám tiến lên , chúng biết sự kiêu dũng và võ nghệ tuyệt luân của hai nàng . Tên bách phu trưởng luôn mồm hò hét , đốc thúc binh sĩ tiến lên . Trưng Trắc liếc nhìn em gái , bắt gặp ánh mắt của Trưng Nhị , hai chị em tình cảm tương liên , ý hợp tâm đầu , cùng quát to một tiếng ném thẳng hai thanh kiếm về phía quân giặc , rồi quay lưng nắm tay nhau gượng sức tàn chạy vài bước và gieo mình từ gềnh đá xuống dòng nước xanh thẫm . Đôi Quần Thoa quyết không để tấm thân ngàn vàng của mình rơi vào tay giặc ! Dòng sông Hát dang tay ôm gọn nhị Vương , che chở cho hai nàng . Con sông đã không biết nhờ sự tuẫn tiết của hai nàng thiếu nữ xuân xanh mà tên tuổi của nó về sau vang bóng mãi . Bao lâu nước Việt còn , người ta sẽ mãi kính cẩn gọi hai nàng là hai Bà ,
và con sông được vinh dự lây vì đã gắn liền với hai Bà .
Trên ngọn sóng chiều nay vang tiếng hát
Tích oai hùng Trưng Nữ thuở ngàn xưa
Đem má đào đền nợ nước non thiêng
Dìm xuân sẳc giữa dòng xanh sông Hát .
----------------------------------------
Hiền đệ mến,
ReplyDeleteCả bài thơ và bài viết đều làm nổi bật lên chiến sử kiêu hùng của nhị vị nữ tướng. Chớ gì chúng ta ngày nay vẫn tiếp tục nối tiếp tinh thần bất khuất và lòng can đảm hy sinh đến giọt máu cuối cùng của hai bà, luôn kiên cường uy dũng trước giặc ngoại xâm.
Cám ơn đệ nhiều nhé!
Rất mến,
CT