NGÀI và CON
Ngài đã vâng lời cho đến chết
Để con hưởng hạnh phúc bình an
Mà con lại vẫn thường tái phạm
Tất cả những gì đã quyết tâm!
Trên đỉnh yêu thương Ngài tử nạn
Còn con lại chết dưới vực sâu
Trong cơn nắng lửa Ngài chịu khát
Con nỡ cho Ngài uống dấm chua!
Mang thân cát bụi đầy yếu đuối
Lãng đãng đam mê cả một đời
Mãi mãi Tình Ngài cao vòi vọi
Cho con quyền tự quản cái Tôi
Xin triệu triệu lần con sám hối
Để vui đón nhận lượng thứ tha
Chúa ơi! Con biết con nông nổi
Có thể ngày mai lại ngã sa!
TRẦM THIÊN THU
SUY NIỆM
Từng giây, từng phút lại từng giờ
Con vẫn nhớ mình là bụi tro
Thân phận yếu mềm như lá cỏ
Ngả nghiêng theo gió lướt bay qua
Mỗi khi ngân vọng tiếng chuông chiều
Chợt cảm thấy mình cô độc nhiều
Con xé lòng thành trăm mảnh nhỏ
Áo đời cũng bạc thếch còn đâu!
Trở về với Chúa, quyết tâm về
Thưa đến mềm môi tiếng “Lạy Cha”
Con nhận ra Tình Cha đại lượng
Chính mình con nhận mãi chưa ra!
Đêm về thảng thốt, lại từng đêm
Suy niệm Tình Ngài quá dịu êm
Xấu hổ vì con nhiều yếu đuối
Nhưng thêm yêu mến, vững niềm tin
TRẦM THIÊN THU
Hai bài thơ mang chung tâm tình khiêm nhường ăn năn sám hối. Bài thơ "Ngài và con" nhắc nhở ta bao lần nhìn lên Chúa chịu nhục hình trên thập giá, là bấy nhiêu lần ta hối hận vì chính tội lỗi mình đã đóng đinh Chúa, nhưng chẳng được bao lâu lại tái phạm. Bài thơ "Suy Niệm" chỉ là nối tiếp tư tưởng thống hối của bài trên, vì xác thịt nặng nề, nghị lực yếu đuối, nên vẫn luôn xúc phạm đến tình yêu vô biên của Chúa! Có thể nói tâm tình sám hối phải là tâm tình suốt đời, vì chúng ta luôn là người có tội, xin Chúa từ nhân đại lượng tha thứ tội lỗi chúng con!
ReplyDeleteCám ơn anh Thu nhiều!
Rất mến,
CT