Tiếng kêu dội đồng hoang
Lũ chim bay hoảng hốt
Chiếc tổ còn dở dang
Bay theo cơn lốc xoáy
Trời chiều mưa đẫm lệ
Gió giật tung mái nhà
Người đàn bà cô quả
Mắt ướt nhòa mưa sa
Cánh hoa đời tơi tả
Mây xám nặng chân trời
Đời người như cỏ dại
Bên vệ đường chơi vơi
Chắp hai tay khấn nguyện
Gởi hương tàn trong kinh
Chúa ơi, Người vẫn biết
Đoạn trường kiếp nhân sinh
Vỉa hè trong đêm lạnh
Thằng bé nằm cô đơn
Mắt buồn mơ hạnh phúc
Đôi môi vẻ dỗi hờn
Tiếng nhạc đâu cuồng loạn
Chốn ấy, người chắc đông
Tiếng kinh nguyện thưa thớt
Chúa có buồn hơn không
Con biết mình vô dụng
Chỉ dám mượn lời kinh
Rải tung theo lốc xoáy
Bay lên tới thiên đình
Chúa Tình yêu độ lượng
Nhìn xuống khắp đồng hoang
Đỡ nâng người cô quả
Sưởi ấm người lang thang
Mây chuyển sang màu trắng
Bầu trời xanh rất xanh
Bầy chim đang làm tổ
Chúng líu lo trên cành!
4/9/2010
Vũ Thủy
Vũ Thủy mến,
ReplyDeleteĐọc bài thơ này, anh có cảm tưởng như em đang muốn diễn tả, không phải một bình minh theo nghĩa thông thuờng, mà là một bình minh huyền nhiệm tự tại nơi Thiên Chúa. Nói một cách nôm na là em muốn cho người đọc hiểu rõ: Thiên Chúa chính là Bình Minh của đời ta. Bài thơ cũng ngụ ý nói: Nơi đâu có kinh nguyện, nơi đó có Chúa hiện diện:
.....
"Con biết mình vô dụng
Chỉ dám mượn lời kinh
Rải tung theo lốc xoáy
Bay lên tới thiên đình"
.....
Và nơi nào có Chúa hiện diện thì nơi ấy có bình an, hạnh phúc, như được diễn tả trong 4 câu cuối:
....
"Mây chuyển sang màu trắng
Bầu trời xanh rất xanh
Bầy chim đang làm tổ
Chúng líu lo trên cành!"
Cám ơn em nhiều nhé! Bài thơ thật tuyệt vời!
Rất mến,
CT
"Tiếng kinh nguyện thưa thớt
ReplyDeleteChúa có buồn hơn không"
Có lẽ Chúa chỉ mỉm cười lắc đầu nói: "Ta không buồn hơn đâu. Chỉ mong một lời nguyện cầu. Tự đáy lòng sâu thẳm. Vừa đủ để nhớ đến Ta."