Monday, July 12, 2010

Thơ Vũ Thủy.



CÀNH HỒNG VÀ CƠN GIÓ

Chúa ơi, con phận sinh linh mỏng
Như cánh bèo trôi giữa biển đời
Chẳng dám buông mình cho bão tố
Sóng xô ghềnh đá dập dềnh trôi

Bàng bạc mây trôi chiều gượng nắng
Đóa hồng những tưởng đã tàn phai
Cành gai sắc nhọn gây thương tích
Còn gượng được chăng đón nắng mai

Cánh hồng loang máu xuyên gai nhọn
Gục ngã bên đài chết tái tê
Thập giá dựng lên vì thế sự
Một buổi chiều nao gió vỗ về!

Nhẹ nhàng cơn gió chiều như mới
Tiếng lá lao xao lá xốn xang
Vườn hoang cỏ dại thôi xơ xác
Người đến trong tôi rất khẽ khàng.

Ấy là cơn gió buổi chiều thu!
Có lúc gió bùng lên dữ dội! !
Gió thổi tình trời phiêu lãng ru. . .
Cánh hồng đỏ rực thêm hương sắc! ! !
Chủ Nhật 11/7/2010
Vũ Thủy

1 comment:

  1. Thủy mến,
    Kiếp người lao đao lận đận với những thương tích đớn đau giống như cánh hồng bị mưa sa bão táp nhận chìn tận bùn đen, nhưng Chúa đã đến như cơn gió thoảng chiều thu, và sự hiện diện của Người đã hồi sinh và thánh hóa cuộc đời như cánh hồng đã được sống lại và tươi thắm hơn.
    Bài thơ mang ý nghĩa tôn giáo thật sâu sắc. Chính sự đau khổ trong Chúa giúp ta đi tới vinh quang phục sinh. Cám ơn em nhiều lắm!
    Rất mến,
    CT

    ReplyDelete