Tuesday, July 27, 2010

Thơ của anh GiuSe Nguyễn Văn Sướng.


Chiều ...

Tôi đã hiểu vì sao chiều buồn thế !
Cảnh hoàng hôn tím lịm sắc chia phôi
Lảng vảng đâu đây chuyện hư ảo một đời
Như màu nắng đang chìm vào đêm tối

Le lói xa kia chút nắng nhạt nhoà
Bịn rịn trên cành không nỡ ra đi
Bóng tối cứ dâng lên , đen kín cả tâm hồn
Chiều buồn quá , tuổi xế chiều buồn quá !

Tịch mịch hoang vu xâm chiếm tận đáy lòng
Tiếng côn trùng rả rích mối thê lương
Chiều đời người ngồi mỏi mệt , cô đơn
Rồi đêm xuống , qua cầu , ngày đã khép!

Chiều buồn quá , tuổi xế chiều buồn quá
Một đời người vùng vẫy cũng qua đi
Chiếc lá vàng run rẩy kiếp mong manh
Cơn gió nhẹ , lìa cành ,ngày đã khép !

--------------------------------------------
Giuse Nguyễn văn Sướng .

2 comments:

  1. Hiền đệ mến,

    Cám ơn đệ đã gởi bài thơ buồn: "Chiều". Có lẽ đệ đang ưu tư cho tuổi xế chiều của mình nên "chiều buồn quá, tuổi xế chiều buồn quá" được lập đi lập lại như một điệp khúc buồn. Có vẻ bi quan đấy! Thôi thì có ai muốn tuổi về chiều đâu, nhưng ai cũng phải đi qua, không thể cưỡng được. Nếu đã không thể cưỡng được thì tội gì mà buồn, cứ vui vẻ yêu đời đi!
    Rất mến,
    CT

    ReplyDelete
  2. Đến một giai đoạn nào đó trong cuộc đời, người ta thường có tâm trạng giống như anh. Điều đó càng không lạ khi anh nhìn thấy một chiếc lá lìa cành. Tuy nhiên, quy luật của tạo hóa, chúng ta phải tuân theo thôi anh à. Hãy tưởng tượng Chiều xuống là lúc ta chuẩn bị được ngả lưng khoan khoái xuống cái tổ của mình, toàn thân thư giãn. . . Hãy tưởng tượng một ngày đã qua ta đã làm được nhiều việc: việc tốt Chúa khen, việc không tốt Chúa nhẹ nhàng bảo “Sướng con, con được tha nhiều, con sẽ yêu mến nhiều!” và ta sẽ chìm vào giấc ngủ. . .

    Vũ Thủy

    ReplyDelete