BÀI CA TÁN TỤNG.
Con đã chấm giọt lòng con hiếm hoạ
Đắn đo từng dòng chữ viết câu thơ
Đã bao phen ao ước đến cháy lòng
Mà nguồn thơ vẫn xa xôi diệu vợi.
Ôi những giọt chắt chiu lòng sa mạc
Bốc thành hơi chưa kịp thấm câu thơ
Xin Chúa khơi dòng thác lũ tâm hồn
Cho lênh láng thiên trường ca tán tụng.
Con vẫn biết Chúa là Chân, Thiện, Mỹ
Đấng vô cùng ngự trị cõi cao quang
Chúa thiên binh vạn mã rất uy hùng
Đầy vinh hiển chốn cao xanh vòi vọi.
Dung nhan thánh uy linh mờ nhật nguyệt
Núi ngất mây tan chảy dưới chân qua
Đấng muôn cao, đấng cực thánh trùng trùng
Là Thiên Chúa các đạo binh thần dũng.
Lời tán tụng lung linh trong tâm thức
Khúc thi thiên mờ tỏ đáy hồn con
Muôn mỹ từ , mỹ ý cõi nhân gian
Đành bất lực lúc ngợi ca chủ tể.
Là ánh sáng huy hoàng của ánh sáng
Là thanh âm êm ái của âm thanh
Là căn nguyên của tất cả căn nguyên
Là cùng đích của muôn loài muôn vật.
MUÔN CAO hỡi, lúc ngôn từ bất lực
Khi trí khôn tăm tối trước CAO QUANG
Thì còn đây muôn triệu sợi tơ lòng
Ngân rung mãi bài tán dương bất tuyệt.
Thượng Đế hỡi tột cùng Chân, Thiện, Mỹ
Chỉ cõi lòng mới cảm nhận mong manh
Chỉ hồn thiêng mới rung động khẽ khàng
Thì bất lực ngôn từ sao diễn đạt?
Ôi những giọt lòng con vùng hoang mạc
Chúa khơi tràn dòng thác lũ thi ca
Giọt lòng con rơi thánh thót trong hồn
Thành hương khói bay lên lời tán tụng.
-------------------------------------------------
Giuse Nguyễn văn Sướng.
Hiền đệ mến,
ReplyDeleteCám ơn hiền đệ nhiều nhé! Bài thi ca tán tụng Thiên Chúa này quả thật tuyệt vời! Tuyệt vời ở chỗ như đệ nói trong thơ là ngôn ngữ loài người thì quá giới hạn, thật bất lực để diễn tả sự vô hạn tuyệt đối của Thiên Chúa. Nhưng dù là bất lực, qua thi hứng và nghệ thuật hành văn, đệ cũng đã khiến người đọc cảm nhận được sự vô cùng uy dũng, cao quang, cực thánh, cội nguồn chân thiện mỹ nơi Thiên Chúa.
Bài tho rất đạt về mọi phương diện ngôn từ cũng như tâm linh.
Rất mến,
CT
Thủy đồng cảm với anh Sướng qua hai câu thơ:
ReplyDeleteChỉ cõi lòng mới cảm nhận mong manh
Chỉ hồn thiêng mới rung động khẽ khàng
Ngay cả sự rung động và cảm nhận trong lòng chúng ta còn chưa diễn đạt được hết, nói chi đến sự hạn chế của phàm nhân, chúng ta đã không thể hiểu biết tận căn nguyên của Đấng Tối Cao! Làm sao chúng ta có thể diễn tả được hết sự cao trọng của vị Chúa Tể muôn loài?
Nhưng khi ca tụng Ngài trong nghệ thuật, chính vẻ đẹp của Ngài và của nghệ thuật sẽ nâng tâm hồn chúng ta lên với Ngài. . . (hiểu theo lời khuyên của Đức Gioan Phaolo II).
Vũ Thủy