CHUYỆN BUỒN .
Em bỏ tôi đi lúc đang xuân
Để đông ập đến giá băng hồn
Tôi oán trách ai hay tự trách ?
Tình là ảo ảnh , thoáng mây trôi !
Bài ca đôi lứa tắt giữa chừng
Sao còn le lói mãi trong tim
Sao còn vương vấn cung đàn ấy
Điệu nhạc đìu hiu chết lặng lòng.
Em đi từ thuở xuân phơi phới
Xuân ấy , xuân nay, đã bao xuân
Hình như đời chẳng còn xuân nữa
Chỉ thấy đông dài những tháng năm.
Nghe nói em không hạnh phúc gì
Cây đời trái mộng mãi hư vô
Phải chi hạnh phúc em thoả nguyện
May bớt lòng tôi chút nặng nề .
Những đêm trằn trọc không sao ngủ
Những ngày phiền muộn kéo lê thê
Tôi trách hồn tôi đa đoan thế
Sao nỡ nhớ hoài chuyện chúng tôi !.
----------------------------------------
Giu-se Nguyễn văn Sướng .
Hiền đệ mến,
ReplyDeleteHuynh cám ơn đệ nhiều nhé! Bài thơ đã nói lên được tất cả: bịn rịn khi biệt ly, đôi mắt ướt lệ, xúc cảm trào dâng, nói không nên lời, người đi buồn man mác, kẻ ở lại quay gót trong vấn vương...Ai đã từng chia tay người yêu mà không từng trải nghiệm như vậy! Buồn thật là buồn.
Tình trường thường có lắm cảnh éo le như bài thơ diễn tả, khiến cho thi sĩ đa cảm thường mủi lòng và bộc phát thành thơ. Huynh xin có đôi lời cảm thông với người trong cuộc và mến chúc sau cơn mưa trời lại sáng.
Rất mến,
CT
Một chuyện tình thật buồn với những vần thơ rất nhẹ nhàng đã để lại cho người đọc chút gì đó rất nên thơ rất lãng mạn.
ReplyDeleteVũ Thủy