Thursday, February 2, 2012

Trầm Thiên Thu: Thơ


KHỐN KHỔ KIẾP NGƯỜI
(Diễn ý Hc 40:1-4)

Từ sinh ra đến lúc về cát bụi
Phận con người mau tàn tựa cánh hoa
Nhưng canh cánh bên lòng một nỗi lo
Nợ phong trần đương nhiên vẫn phải trả
Dù từng ngày cái chết là nỗi sợ
Vẫn không ngừng ám ảnh chẳng trừ ai
Từ vua chúa, người áo mão cân đai
Đến thường dân, kiếp chân bùn tay lấm
Người giàu sang có đâu được an phận
Kẻ cùng đinh buồn khố rách áo ôm
Cứ giằng co giữa ghen ghét, yêu thương
Thấy điều thiện, muốn làm mà lại ngại
Biết là ác mà sao lòng yếu đuối
Để suốt đời lần bước giữa ăn năn
Khối thất tình (*) xoay tít giữa băn khoăn
Kiếp người khổ trong Vòng-Xoáy-Khát-Vọng
Lạy Thiên Chúa, xin Ngài thương định hướng
Để chúng con đi đường chính, nẻo ngay
Luôn can trường chịu đựng mọi đắng cay
Vững bước theo Giêsu, Đấng Cứu Độ
TRẦM THIÊN THU
(*) Hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục

GIỌT THÁNG HAI

Tháng Hai vừa mới khởi đầu
Trầm tư buổi sáng giọt đầu cà-phê
Giọt nào đặc quánh đam mê
Giọt nào khắc khoải bến bờ nhân gian?
Nghiêng nghiêng vạt nắng bình an
Vàng ươm mơ ước miên man kiếp người
Giọt ca khúc thánh thót rơi
Thấm sâu vào tận tim đời thi ca
Tháng Hai từng giọt thiết tha
Xuân đi chờ bước Hạ về xênh xang
Buồn, vui – những nốt tình tang
Nốt trầm, nốt bổng – vô thường tháng Hai
TRẦM THIÊN THU
Saigon, 1-2-2012





KHOẢNG GIAO MÙA


Mùa Xuân vừa mới đi qua
Thắc thỏm Hạ về, khắc khoải chờ mong
Ước mơ xanh thắm cõi lòng
Xin đừng hạn hán những dòng nghĩ suy
Bâng khuâng riêng khoảng trầm tư
Chỉ mình ta với mình ta độc hành
Tháng ngày vẫn cứ loanh quanh
Tìm gì mà chỉ thấy chênh vênh buồn?
Bàng hoàng tứ cố vô thân
Lạc loài riêng khoảng trăm năm bồi hồi
Phượng hồng sắc nhớ rực trời
Niềm-đau-thơ-nhạc rã rời thời gian!
TRẦM THIÊN THU

LỤC BÁT THÁNG HAI

Mơn man gió mát thánh Hai
Giọt Xuân vương lại những ngày quê hương
Ánh trăng tỏa sáng yêu thương
Nhẹ nhàng lục bát vô thường êm ru
Hình như một chút tương tư
Còn vương đọng lại bên bờ trái tim
Ngày xưa đâu thể đi tìm
Dòng thời gian đã xa xăm quá rồi
Qua Giêng rồi tới tháng Hai
Bồi hồi ký ức chuyện ngày xưa xa…
TRẦM THIÊN THU


KHÔNG ĐỀ

Ngày dài hay ngày ngắn
Thì cũng đủ một đời
Thời gian đen hay trắng
Thì cũng là mình thôi
Bước lên hay bước xuống
Dù người lạ hay quen
Dù ngang dọc định hướng
Chết ai cũng một thân
Yêu nhau mấy lần hẹn
Thương nhau mấy lần đò
Quen nhau mấy người bạn
Mai cũng hóa bụi tro
Tình yêu hẹn rồi trễ
Tình người vẫn quanh ta
Tình yêu là tất cả
Chỉ cần biết thứ tha
Tình từ trời hay đất
Thì cũng từ trái tim
Tình không bao giờ hết
Vẫn mãi mãi vô biên
TRẦM THIÊN THU

No comments:

Post a Comment