Thursday, September 2, 2010

Thân ta đó - Trịnh Tây NInh

Thân ta đó
Trịnh Tây Ninh

Trăng lạnh. Hồn tàn. Mơ hồ, ta thấy tấm linh hồn ta chấp chới bay bay. Có ngọn khói lam tuyền mờ mịt. Có đám mây mù vây quanh nỗi nhớ. Có nỗi buồn tiền kiếp theo ta đến chốn u minh. Dư vị hơi rượu đưa lên cổ làm cho ta ứ say. Mây ơi, gió hỡi, hãy cuốn lòng ta lồng lộng cao trên nền trời đen sẫm - Đen hơn cuộc đời, đen hơn lòng dạ con người, đen hơn lòng tị hiềm trong cõi nhân sinh hắc ám - Hồn ta bay chấp chới hòa cùng bóng đêm, phủ mờ mịt tương lai con người. Rồi gió hãy đưa nó lêu bêu trên bờ biển vắng. Sóng vỗ ghềnh đá cheo leo. Những ngọn sóng thần hung hãn kia ơi, ta đi làm con sóng. Hãy cho ta ngự trị cùng ngươi, gào réo những âm thanh phẫn nộ, trườn vào bãi cát đìu hiu, làm vỡ tan hàng ức triệu những đá ghềnh lởm chởm. Phá bỏ luật lệ, nghiền nát sức mạnh đồng tiền, lấy đi ranh giới sắc đẹp, đập đổ xã hội vô tình tàn nhẫn. Hãy phẫn nộ và hung hãn, biển ơi và sóng ơi….


Ô! Một chiếc vỏ sò tim tím. Ta nhặt lên và ôm vào lòng. Thân ta đó. Màu tím man mác nhưng khói sương như vấn vương như đóa tử lan khiết bạch. Và rồi sóng tràn vào tâm tư, vẫy vùng làm ta thẫn thờ buông rơi, chiếc vỏ sò tím cam chịu mờ khuất vào đợt sóng bạc đầu dữ tợn. Ôi, ta đánh mất ta rồi.


Buổi sáng nay, mặt trời bị mây mù che khuất, biển rì rào những nốt nhạc trầm buồn. Bài hát của biển nhức nhối hơn điệu nhạc tuyệt vọng lòng tôi. Nhạc tím ngắt, không gian chuyển màu, âm thanh ngưng đọng. Nhạc tím ngắt, tím ngắt, nhạc tím nẩu ruột nẩu gan, nhạc nỉ non khắc khoải đau thương, nhạc và sóng vỗ - âm thanh cộng hưởng chơi vơi, chơi vơi…. Tiếng nhạc xoáy vào lòng tôi. Tại sao và tại sao. Tại sao và tại sao. Sao chị lấy chồng, cắn răng chịu khổ. Sao anh sớm bỏ cuộc đời để mẹ phải khóc con, nào ai yêu mến chiến tranh, mà sao con người vẫn hăng say tranh giành hơn thiệt. Biển hôm nay viết nên một điệu nhạc buồn hơn tiếng nấc của mẹ, của chị, của anh. Uớc gì có người hiểu được trăn trở lòng tôi. Nốt nhạc trầm buồn tím ngắt từ từ vút cao, đen sẫm – đen hơn bong tối. Từng đám dân chài da đen nhánh đang bổ lưới ra khơi. Ta trân trối nhìn. Đâu là bến bờ của biển, đâu là căn nguyên nỗi buồn sầu của ta. Niềm u tối chẳng có khởi đầu, nổi u hoài chẳng biết về đâu chấm dứt, hồn ta bay vút, la đà lọt xuống vực sâu, lực từ trường cuốn hút, thẳm sâu, sâu thẳm….


Ta nhận ra mình không có sức mạnh bước qua nghiệt ngã cuộc đời, chấp nhận yếu đuối chính mình, khuất phục định mệnh. Làn nước nhẹ đập vào chân. Biển sáng nay hiền hòa quá. Biển cúi đầu chịu đựng như hồn tôi chấp nhận kiếp người. Ối nhân sinh phù phiếm. Ôi cõi bi thương ai mang ta đến. Làm sao xóa bỏ ước lệ con người, cho ta đội trời vá đá, xé tan gian dối thế gian …


Ta quỳ xuống vốc một vốc nước. Kìa, một mảnh vỏ sò tím gãy vụn nằm chơ vơ. Ta gục đầu. Thân ta đó…..

1 comment:

  1. Chị Hân mến,

    Nếu không nhìn qua lăng kính tôn giáo, thì "Thân Ta Đó" là một đoản văn gồm tóm những suy tư, dưới một khía cạnh nào đó, về thân phận kiếp người của một triết gia đó. Cũng trừu tượng, cũng nhiều uẩn khúc, cũng huyền hoặc.. .Từ hình thức hành văn cho tới nội dung được chuyên chở cũng đều mơ hồ như số phận không định hướng của đời người vậy.

    Cám ơn rất nhiều nhé!

    Rất mến,
    CT

    ReplyDelete