Sunday, September 12, 2010

KHUYA VẮNG TRẦM TƯ - THƠ DŨNH ANH

Khuya vắng trầm tư...

Đêm nay tôi viết hết tâm tôi
Để phải ngày mai khép mắt rồi
Thế giới bên kia không luyến tiếc
Chuyện buồn kỷ niệm lúc xa xôi

Biết nói gì đây dịu nỗi sầu
Khi quanh tôi lấp khỏa niềm đau
Trong hồn tôi lắm điều chua chát
Ấp ủ lòng mang đã bấy lâu

Làm sao quên được buổi ban đầu
Tình gặp để rồi tìm đến nhau
Gieo nhớ... gieo thương... gieo hẹn ước
Mong thành duyên nợ đến ngàn sau

Ai hay mộng kỷ chẳng tròn câu
Định mệnh đã mang những nỗi sầu
Chưa thắm trầu cau môi đã nhạt
Ái ân một thuở có còn đâu

Bao mùa mắt lệ có phôi phai
Dĩ vãng còn ghi đậm ứa đầy
Ai thấu cho ai niềm uất nghẹn
Buồn thương quyện với gió heo may

Đời còn gì nữa để mà vui
Nhắc lại chuyện xưa chỉ ngậm ngùi
Chót lưỡi yêu đương cho dạ tủi
Cưu mang bao hận khó khôn nguôi

Tôi viết chưa xong lệ đã tràn
Còn gì đâu hỡi chỉ màu tang
Gieo đau khôn xiết trên màu giấy
Tôi khóc tình sao lắm trái ngang

Thả hồn theo lệ bút chùng tay
Ba tất đất sâu phủ kiếp này
Chôn trọn ân tình trong huyệt lạnh
Mong đời khuây khỏa kiếp sanh lai
Dũng Anh

3 comments:

  1. Có những lúc ta chỉ muốn trải lòng trên trang giấy, có những điều ta muốn trút qua thơ:

    NỖI NHỚ CHÔNG CHÊNH

    Để một cuộc tình trên tay
    Gió thổi bay bay nhẹ hẫng
    Còn lại là nỗi bâng khuâng
    Lâng lâng trên quầng môi tê dại
    Còn lại trong anh là cả vùng hoang mạc
    Cả một vùng trời làm anh quay quắt nhớ
    Nhớ nụ hôn cuống quít nối nụ hôn
    Nhớ cuộc tình hai ta trốn tìm lận đận
    Nhớ lúc giận hờn bầu trời không tia nắng
    Giờ đâu nữa những ngày xưa ngọt đắng. . .

    Nắng đã nhạt cho lòng ta thêm nhớ
    Nuốt nghẹn vào tim những giọt sầu
    Người về cuối phố lẻ loi
    Em ở lại chông chênh nhớ
    Nhớ bàn tay nôn nóng ấm làn da
    Nhớ những nụ hôn lấp tiếng cười
    Giờ ẩn nấp trong bóng chiều trầm mặc
    Tay buông thõng để tình yêu vuột mất
    San sẻ cùng ai một gánh sầu ?

    23/5/2002.
    VŨ THỦY

    ReplyDelete
  2. Anh Dũng mến,

    Bài thơ mang tâm trạng bi lụy ai óan lắm! Khi tình đầu tan nát mà được những vần thơ tha thiết mơn trớn sẽ đem lại một cảm giác thú vị nhẹ nhàng phải không? vì anh vẫn thích "thú đau thương" mà!
    Tuy viết "Nhắc lại chuyện xưa chỉ ngậm ngùi" , nhưng thỉnh thoảng vẫn muốn nhắc lại đấy, vì thực ra chúng ta "muốn quên" nhưng không phải "đã quên".

    Cám ơn anh nhiều nhé! Bài thơ buồn thật là buồn!

    Rất mến,
    CT

    ReplyDelete
  3. Vũ Thủy mến,

    Bài thơ "Nỗi nhớ chông chênh" thật ấn tượng. Em đã coi Tình Yêu như một Khối Tình (gợi nhớ Khối Tình Trương Chi), nhưng khối tình của em nhẹ như bông, để em có thể đặt trên bàn tay, trước gió thổi bay:

    "Để một cuộc tình trên tay
    Gió thổi bay bay nhẹ hẫng "

    Gió thổi! Tình mất! Chỉ còn lại một mình đơn chiếc với bao kỷ niệm dấu yêu của dĩ vãng dồn dập theo gió bay về. Lúc đó tình đã khuất tất, hụt hững...nên cụm từ "Nỗi Nhớ Chông Chênh" thất là ấn tượng vậy!
    ....
    " Người về cuối phố lẻ loi
    Em ở lại chông chênh nhớ "

    Cuối cùng hai câu kết càng làm cho sự cô đơn trống vắng thêm thấm thía:

    "Tay buông thõng để tình yêu vuột mất
    San sẻ cùng ai một gánh sầu ? "

    Cám ơn em nhiều!

    Rất mến,
    CT
    ....

    ReplyDelete