Saturday, June 19, 2010

Thơ của anh Nguyễn Ngọc Duy.


Kính dâng hương hồn cha yêu dấu!
Nguyễn Ngọc Duy

Ngày có Cha
Mộng êm đềm
Trên lối.

Tình thiết tha
Mãi ghi hoài
Bên gối.

Hình bóng Cha
Khắc trong hồn
Yêu dấu.

Ngày mất Cha
Tháng năm dài
Tăm tối.

Tình đã xa
Biết bao giờ
Quay lối.

Hỡi Cha!
Duy Nguyên


Nhẹ nhàng chiếc lá rơi rơi
Âm thầm như những mù khơi ngút ngàn
Thu sang, đây những hoa tàn
Em xa đứng ngóng, võ vàng hạt mưa
Ngỡ ngàng, tưởng tiếc năm xưa
Dấu yêu nay đã xa lìa còn đâu
Đành thôi đợi tiết mưa Ngâu
Lá hoa thắm ý, người đâu trở về
Nhớ thương chi, những trăng thề
Mưa Thu thánh thót, ướt nhoà mắt em
Thầm thì trong cánh gió êm
Đôi tay em đã rã rời mỏi mong
Thôi đành như kiếp ngóng chồng
Thân em hóa đá bên thềm Vọng phu
Mùa Thu lướt thướt mưa Ngâu
Ngưu Lang Chức Nữ cùng nhau trở về
Em, chàng nay cũng sum vầy.

THU VỀ

Thu về trên bóng lá
Nhạt nhoà những mưa sa
Mưa như lòng ai khóc
Thì thầm giọt nhớ thương

Thu về không luyến tiếc
Ngày Hạ đã phai tàn
Chẳng như lòng ai đó
Mãi u hoài tháng năm

Thu về ươm nỗi nhớ
Dệt hoài chút tơ vương
Thu ơi xin chớ vội
Đợi lòng nhuốm hương duyên

Thu về trong gió lạnh
Bao hình ảnh dấu yêu
Lãng trôi từ dạo ấy
Cùng với Thu, lại về.

No comments:

Post a Comment