Saturday, June 19, 2010

Thơ của anh GiuSe Nguyễn Văn Sướng.




Ông "Ba" già.

Con chạy về gọi ba
Mũi con chảy lòng thòng
Và con không chùi được !

Có lẽ quá trăm lần
Trong một ngày đời sống
Con quấy quả đến ba
Và trăm lần như một

Ba bỏ dở việc ba
Lo cho con tươm tất
Ba làm việc trong nhà
Lúc nào cũng có mặt
Vô tình ba là mẹ
Cả bốn đứa con ba
Một tay ba săn sóc
Suốt ngày đã quen tai
Nghe ba ơi , ba hỡi.

Nhưng đấy là chuyện xưa
Chuyện nay thì lại khác
Ba giờ đã...ông "bô"
Lỗi thời hằng thế kỷ
Cả bốn đứa con ba
Giờ không cần ba nữa!

Có những lúc cô đơn
Ngồi trầm ngâm suy nghĩ
Con nước đã xuôi dòng
Như đời người qua đi
Mong gì còn trở lại!

Chuyện nay thì đã thế
Thế còn chuyện ngày sau
Ngày sau ba tóc trắng
Mắt kém và chân run
Ba bỗng nên gánh nặng
Đứa nào chịu gánh ba?

Chuyện ngày sau buồn lắm
Giá mà chẳng xảy ra
Để cả bốn đứa con
Được nhẹ lòng vui vẻ

Chuyện ngày sau buồn lắm
Giá mà...chẳng xảy ra !
----------------------
Giu se Nguyễn văn Sướng .

1 comment:

  1. Hiền đệ mến,
    Bài thơ Ông "Ba" già của em đã diễn tả thật sâu sắc tình phụ tử "công cha như núi Thái Sơn". Mấy ai đã được nhìn núi Thái Sơn, nhưng qua sự diễn tả của bài thơ, cũng có thể mường tượng ra được tình yêu và công ơn của người cha cao vời vợi, sâu thăm thẳm và rộng bao la. Tình cha là vậy, nhưng khi về già thật buồn thảm, vì như em diễn tả "nước mắt chảy xuôi" mà! Buồn quá phải không, nhưng có lẽ huynh đệ chúng ta cũng chẳng tránh khỏi cây cầu này đâu!
    Cám ơn đệ nhiều lắm!
    Rất mến,
    CT

    ReplyDelete