Giữa dòng đời, vũ trụ quá mênh mông
Từ hư không ta bỗng lớn thành người
Và từ đó, linh hồn ta phiêu bạt
Hạt bụi nào quên lãng kiếp phù du
Ta ru ta vào giấc mộng con người
Trời đất bỗng hóa thành nơi chật chội
Bởi sân si, bởi lỗi tội ngập tràn
Hoa sẽ nở rồi sẽ tàn mấy chốc
Mà con người ngốc nghếch vẫn sân si
Để linh hồn chơi vơi theo gió cuốn
Rồi một mai lá rụng biết về đâu
Ta cúi đầu nhớ mình là hạt bụi
Bụi tinh ròng từ thuở mới hoài thai
Bụi nhẹ tênh trong cõi nặng hồng trần
Ta tìm về nơi dòng sông nguyên thủy!
3/3/2017
Vũ
Thủy
No comments:
Post a Comment