Sunday, November 27, 2011

TÌM VỀ KHỞI THỦY

Thơ: Vũ Thủy

Cảm hứng từ câu Thánh-kinh:
“Thế nhưng, lạy ĐỨC CHÚA, Ngài là Cha chúng con ;
chúng con là đất sét, còn thợ gốm là Ngài,
chính tay Ngài đã làm ra tất cả chúng con.” (\Trích sách I-sa-i-a: 64, 7)

Cơn lốc nào mở ra lòng trắc ẩn
Bụi trần nào phong tỏa dấu chân xưa
Bóng nhật nguyệt tựa hồ như khói loãng
Để hoang đàng gió cuốn giữa trùng khơi
Thuyền lênh đênh trơ cánh buồm tơi tả
Ôi, nửa đời phong sương tắm bụi trần!

Cơn lốc xoáy chiều nay NHƯ NGỌN LỬA
Rải tung trời đôi cánh trắng chim câu
Đâu chính ngọ, đâu trăng rằm thao thức
Mở cửa mồ, bứt tơ lòng trỗi dậy
Kẻ phong sương ngày ấy đã về đây
Bên bến bờ của tình yêu Thượng Đế!

Cơn lốc xoáy của Tình Yêu Muôn Thuở
Đã mở toang địa đàng cho nhân thế
Để bụi trần nâng bước dấu chân xưa
Cánh buồm hoang theo chính ngọ quay về
Tôi tìm về với Khởi Thủy, chốn Ê-đen
Men theo tiếng gọi của tình yêu Thượng đế...

Bóng nhật nguyệt vẫn dõi nhìn nhân thế
Bởi tình yêu đâu dễ bỏ lời thề
Ngài chẳng bỏ, chẳng để tôi tan nát
Cánh buồm tôi xơ xác trở về đây
Như sát muối vào con tim Thượng đế
Lòng xót thương như núi lửa trào tuôn...

Ôi, Khởi Thủy! Ngài đã yêu như thế
Con đâu còn phải sóng nước lênh đênh!

No comments:

Post a Comment