Wednesday, October 5, 2011

GIOA-KIM: Cơn Mưa (thơ)



Cơn Mưa

Làm sao con quên được
Một tối nổi cơn dông.
Gió lùa qua khe cửa ;
Rì rào đám lá thông.

Mùa thi đang giục giã,
Nên mất ngủ quên ăn.
Vùi đầu trong sách vở,
Chẳng còn thấy bóng trăng.

Bổng  đâu ngoài đường nhỏ.
Có tiếng lính xôn xao.
Tiếng còi kêu inh ỏi.
Ôi biết tránh đường nào?

Ngước mắt trông lên Mẹ,
Cầu xin Mẹ chở che.
Ơn Mẹ ôi thần diệu!
Đưa con khỏi cơn mê:

Mưa trút xuống ào ạt.
Ân huệ Mẹ thương ban.
Cơn mưa đem tiếng hát.
Đời con thoát lầm than.

Đã qua cơn hoạn nạn.
Ơn Mẹ chẳng hề quên.
Mỗi lần con nhớ đến,
Cám ơn mãi Mẹ Hiền.

----- Gioa-Kim-----

2 comments:

  1. Bài thơ là lời tự thuật một kinh nghiệm mà chính cá nhân anh GioaKim đã trải qua. Trong hoàn cảnh đang bị quân lính lùng xục tìm bắt, bối rối không biết chạy trốn đường nào, anh chợt nhớ đến Mẹ và bộc phát lời cầu nguyện xin chở che thì đã được Mẹ nhận lời ngay, đổ xuống một cơn mưa lớn, vừa như giải thoát anh, vừa như mưa hồng ân xuống đời anh. Kinh nghiệm này vẫn in đậm dấu ấn trong hồn anh, và nhân ngày 07/10/2011 sắp tới, ngày lễ kính Đức Mẹ Mân Côi, anh đã sáng tác bài thơ này để tạ ơn và cao rao danh thánh Mẹ: Nào ai chạy đến cùng Mẹ, mà Mẹ không nhận lời!

    Cám ơn anh GioaKim nhiều, xin Mẹ tiếp tục phù trợ che chở anh và mọi người luôn mãi:
    .....
    "Mỗi lần con nhớ đến,
    Cám ơn mãi Mẹ Hiền."

    Rất mến,
    CT

    ReplyDelete
  2. Một lần trong cơn hoảng hốt, Vũ Thủy cũng cầu xin với Mẹ, ngay sau đó một cơn mưa rào đã đổ xuống... cứu Thủy khỏi cơn sợ hãi. Một vụ hỏa hoạn ở gần nhà được dập tắt sau cơn mưa đó, Thủy tin là Mẹ đã nhận lời mình!

    ReplyDelete