Truyện ngắn của Vũ Thủy
Buổi sáng hôm ấy chợ không ế cũng chẳng đắt, tiếng người cười ré đầu này, huyên thuyên bát nháo đầu nọ như mọi ngày. Cửa hàng của Hương thỉnh thoảng cũng có khách ghé vào xem, nhưng hai chị em cô chỉ bán được mấy món lặt vặt. Em gái Hương rảnh rỗi không biết làm gì, ngồi nhẩm đếm xem đã có mấy người xin ăn vào cửa hàng của mình...
Một người khách bước vào, rồi lại có thêm mấy bọn khách nữa... Hai chị em bận tíu tít. Hương và em gái tiếp khách rất niềm nở, họ không để cho một người khách nào tay không bước ra khỏi cửa tiệm của mình. Em gái Hương phấn khởi ra mặt, chị em cô vừa bán cho một tốp khách khá sộp, hàng hóa lộn xộn cả lên. Đang sắp xếp lại quầy hàng cho gọn ghẽ, Hương cảm thấy như có ai đó nhìn mình, cô quay lại, bắt gặp ánh mắt của một cô gái chống nạng. Cô gái đứng từ xa, ánh mắt nhìn vào Hương vẻ van lơn. Hương bước ra, mỉm cười thân thiện với cô bé rồi nhét vào tay cô tờ giấy bạc năm nghìn đồng. Cô bé có khuôn mặt xanh xao nhưng xinh xắn, hai chân cô phải mang nẹp sắt. Hương cảm thấy xót xa cho cô bé bao nhiêu thì lại thấy mình may mắn bấy nhiêu. Cô bé cảm ơn Hương rối rít rồi chống hai cây nạng khó nhọc bước đi. Đi được vài bước, cô lại quay đầu nhìn Hương vẻ biết ơn. Hương dõi theo cô bé cho đến khi dáng đi khập khiễng của cô lẫn vào đám người đi chợ. Hương biết cô gái ấy cho Hương là sự lạ, vì ít có ai cho một người ăn xin một lúc năm ngàn đồng. Nhưng Hương vẫn cảm thấy mình cho cô bé chẳng bao nhiêu là đủ vì những thiệt thòi mà cô phải hứng chịu.
Tối hôm ấy, nằm thoải mái trên chiếc giường nhỏ sạch sẽ, Hương tự hỏi: “Điều gì đã làm cho mình cảm thấy hạnh phúc suốt cả ngày hôm nay thế nhỉ?”
Cô điểm lại những sự việc đã xảy ra trong ngày, cô nhớ lại cảnh mấy người ăn xin vui vẻ nhận từ tay cô tờ giấy bạc hai nghìn đồng, họ mua một ổ bánh mì không. Cô băn khoăn chẳng biết tối nay họ có được một chén cơm đàng hoàng, hay là họ cũng sẽ lại phải ăn một ổ bánh mì không? Câu hỏi đó dần đưa Hương vào giấc ngủ. Cô mơ thấy họ có những căn nhà nhỏ ở ngoại ô, những căn nhà tuy đơn sơ nhưng sạch sẽ. Trên bàn có cả mâm cơm bày thịt cá ê hề. Hương thấy cô gái chống nạng bước đi như bay, nét mặt cô bé rạng rỡ, ánh mắt tinh quái đang đùa nghịch cùng lũ bạn...
Những ngày sau đó, hầu như ngày nào cô gái đi nạng cũng đến trước cửa hàng của Hương. Vẫn ánh mắt van lơn, không một lời xin sỏ hay than van, cô bé đứng nhìn Hương từ xa. Lần nào cũng vậy, Hương lại gần mỉm cười với cô bé rồi dúi cho cô tờ giấy năm ngàn.
Đã một tuần nay, Hương không thấy cô gái đi nạng xuất hiện trước cửa hàng của mình. Những lúc rảnh rỗi, cô suy nghĩ vẩn vơ, không biết cô bé đi nạng có bị đau ốm gì không? Hương cảm thấy mình quá vô tình vì cô hầu như không biết gì về cô gái ấy... Một người khách bước vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hương. Cô mỉm cười với khách:
-Anh muốn mua gì ạ!
Người khách trạc độ ngoài 30, anh ta mặc áo blouse trắng, nhìn cô rồi lại nhìn quanh cửa tiệm của cô:
-Tôi không mua hàng! Nhưng có một bệnh nhân hấp hối nhờ tôi đến gặp cô!
Hương lo lắng hỏi vị bác sĩ:
-Sao ạ! Ai cơ ạ!
Hương bối rối bảo anh ta rằng cô không có người thân nào đang nằm viện. Vị bác sĩ có vẻ gấp gáp:
-Đúng thế! Bệnh nhân là một cô gái 16 tuổi, bị tật ở chân. Cô ta đã bị đụng xe và bị bỏ mặc cho đến khi người ta đưa vào bệnh viện thì đã mất quá nhiều máu. Hai ngày nay, tôi đã cố gắng hết sức nhưng... Sáng nay cô ta nhờ tôi tìm cô để trăn trối điều gì đó!
-Tìm tôi? Sao anh biết là cô ta tìm tôi, vả lại cô ta là ai?
-Cô ta tên là Ngộ, hai chân mang nẹp sắt, chắc là cô có quen chứ!
Hương ngơ ngác, lắc đầu quầy quậy:
-Tôi không hề quen biết với ai có tên là Ngộ!
Vị bác sĩ trẻ lúng túng, nhìn lên bảng hiệu trước cửa tiệm một lần nữa rồi nói:
-Suốt đêm qua tôi đã phải thức vì tình trạng của Ngộ rất nguy kịch. Sáng nay, trước khi rời bệnh viện, tôi đã ghé thăm Ngộ. Ngộ đã níu lấy tôi, yêu cầu tôi giúp. Cô ta mô tả cho tôi về cửa hàng của cô và hình dáng của cô... Cô ta bảo có việc rất cần nói với cô. Cô phải nhanh lên kẻo không kịp!
Nói xong, anh ta nhìn đồng hồ rồi lại nhìn Hương:
-Tính mạng cô bé không còn bao lâu, tôi cũng không quen biết gì cô ấy. Cô ấy bảo trên đời này chỉ quen biết có mỗi mình cô và cần nhắn gởi cho cô điều gì đó. . .
Hương ngờ ngợ đoán ra Ngộ là cô gái đi nạng vẫn ghé qua đây mỗi ngày. Cô quay vào dặn dò em gái chút việc rồi vội vã theo vị bác sĩ.
Đến phòng cấp cứu, vị bác sĩ dẫn Hương vào giường của Ngộ, một thân hình nằm như dán xuống giường, mắt hướng về phía cửa. Hương nhận ra đó chính là cô gái chống nạng thường ghé vào cửa hàng của mình xin ăn. Ngực cô bé dồ lên, bụng lép kẹp, cô có vẻ như đang lấy hết hơi sức để nói chuyện với Hương. Hương cúi xuống, nắm lấy tay cô và dịu dàng hỏi:
-Có phải em muốn gặp chị không?
Cô bé khép mi mắt lại rồi mở ra như tỏ ý gật đầu, thì thào:
-Chị giúp em đi gặp ông ấy...!
Hương chẳng hiểu gì cả, nhưng thấy ánh mắt khẩn thiết của cô bé, vội nói:
-Chị sẵn sàng giúp em, hãy nói cho chị biết ông ấy là ai!
Cô bé thở khó nhọc:
-Em bị người ta cố tình giết chết chị ạ! Có người đã cố tình lái xe đụng vào em. . .
-Sao! Em nói sao!
Cô bé ứa hai hàng nước mắt, Hương lấy khăn giấy chậm nước mắt cho nó. Nó lôi từ trong túi quần ra một cái hộp nhỏ rồi nói tiếp trong hơi thở đứt quãng:
-Trước khi chết mẹ em đưa cho em cái hộp này... Địa chỉ của ông ấy ở trong hộp... Em muốn nói với ông ấy rằng “Con tha thứ cho ba!”
Cô bé rướn cong người lên trong đau đớn rồi đột nhiên ngoẻo đầu sang một bên, những giọt nước mắt lăn trên má. Hương lay lay cánh tay cô bé, gọi giật giọng:
-Ngộ ơi, Ngộ ơi! Tỉnh dậy đi em!
Nghe tiếng kêu thất thanh của Hương, vị bác sĩ tiến đến bên giường Ngộ, vạch mí mắt cô bé ra xem, anh nói bằng một giọng trầm buồn:
-Ngộ chết rồi cô ạ!
Hương bối rối và đầy sợ hãi, cô cảm thấy mình đang mang một trọng trách trên mình. Cô nói với vị bác sĩ trẻ:
-Hình như cô bé còn có một người cha trên đời, tôi phải tìm ông ta cho cô bé! Anh hãy giúp tôi lo liệu cho Ngộ nhé!
Chàng bác sĩ trẻ nghiêm nghị gật đầu:
-Được! Cô đi tìm ba của cô bé, tôi sẽ lo liệu ở đây!
Ra khỏi phòng cấp cứu, đi hết dãy hành lang của bệnh viện, đầu óc Hương vẫn mải sắp xếp tất cả những sự việc vừa qua. Cô tìm một chỗ vắng ngoài sân bệnh viện, ngồi xuống một chiếc ghế đá, cố lấy lại bình tĩnh. Hít một hơi thật sâu, Hương mở cái hộp nhỏ ra xem, bên trong có một sợi dây chuyền và một mảnh giấy nhỏ. Cô chăm chú đọc hàng chữ nguệch ngoạc trên mẩu giấy, Nguyễn Thanh Sơn nhà số... đường Đồng Khởi, quận I. Cô xem sét kỹ miếng ngọc bội của sợi dây, nó hình trái tim có khắc hai chữ “Hạnh Ngộ”. Hương đoán “Hạnh Ngộ”. là tên của cô bé, cô thở dài, có lẽ cuộc hạnh ngộ đó đã để lại một kết cục bi thương thế này đây. Hương sắp xếp các chi tiết sự việc lại theo một chuỗi thời gian...Người mẹ trước khi chết đã trăn trối cho con gái mình một sợi dây chuyền và địa chỉ của một người đàn ông, người mẹ bảo con gái đi tìm ba, chắc là hy vọng ông sẽ thay mình muôi con. Đứa con gái ngây thơ đi tìm ba, người đàn ông ở ngôi nhà đó chắc phải là một người giàu có, một ngôi nhà ở khu trung tâm thành phố... Ông ta không nhận con gái, vì nếu nhận thì Ngộ đã không phải rời khỏi ngôi nhà đó một mình, rồi bị đụng xe... Hương nhớ tới lời của Ngộ trước khi chết “Người ta cố tình giết chết em”. Chắc cô bé phải nhìn thấy sự vật và người nào đó một cách đặc biệt... “Con tha thứ cho ba!”, Ngộ tha thứ cho người đàn ông đó vì ông ta đã không nhận mình là con gái? Hay là ông ta đã cố tình... Hương rùng mình, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng cô. Cô nhớ lại ánh mắt đau đớn của Ngộ khi nói lời tha thứ cho ba nó. Cô quay trở vào tìm vị bác sĩ ban nãy, anh ta đang chờ nhân viên đưa Ngộ xuống nhà xác. Hương nhìn kỹ mặt Ngộ lần cuối, nước mắt cô ứa ra hai bên khóe rồi lăn dài trên má. Cô kể cho vị bác sĩ nghe những lập luận của cô về cái chết của Ngộ, cô đồ rằng chính người mà Ngộ gọi bằng ba đã giết chết con gái mình. Sau khi nghe Hương trình bày những giả thiết của cô, vị bác sĩ trẻ cảm thấy lo cho cô. Anh bảo:
-Tôi sẽ đi với cô đến gặp ông ta! Cô sẽ báo công an chứ?
Hương lắc đầu:
-Tôi chưa biết tính sao? Nhưng Ngộ đã nhờ tôi nói với ba nó rằng nó tha thứ cho ba nó... Vả lại đấy chỉ là giả thuyết của tôi, chứ chẳng có gì là bằng chứng!
Tự nhiên Hương nghẹn lời, cô òa khóc nức nở. Qua một lát, người bác sĩ vỗ về Hương rồi dắt tay cô đi ra khu vực để xe của bệnh viện. Anh ta đưa cho cô một chiếc khăn tay trắng tinh:
-Cô lau nước mắt đi! Đợi một lát, tôi lấy xe rồi ta cùng đi!
Còn lại một mình, Hương chợt nghĩ: “Người bác sĩ này cũng như mình, không quen biết gì với Ngộ mà sao anh ta lại nhiệt tình thế nhỉ?”. Nhớ lại ánh mắt trong sáng của người bác sĩ, Hương cảm thấy rất tin tưởng ở người này. Vừa đúng lúc anh ta dắt xe ra, cô leo lên xe một cách rất tự nhiên, đọc địa chỉ trên mảnh giấy cho anh rồi hối thúc:
-Chạy lẹ lên anh, tôi phải thuyết phục ông ta đến gặp con gái lần cuối cùng! Tôi thương Ngộ quá anh à!
Hai người dừng lại trước một ngôi biệt thự sang trọng, trên cánh cổng có gắn bảng ghi địa chỉ bằng đồng bóng loáng. Hương ghé vào tai anh chàng bác sĩ:
-Anh đợi tôi ở bên kia đường! Nếu thấy quá lâu, thì gọi công an nhé!
Tay bác sĩ muốn theo cô vào trong, nhưng Hương cho rằng như vậy sẽ nguy hiểm cho cả hai, cô bảo anh:
-Không sao đâu? Em có cách mà!
Cô hối anh dắt xe qua đường, rồi quay lại bấm chuông. Những giây phút chờ đợi khiến Hương căng thẳng, sự hồi hộp làm cho cô nghẹt thở. Cuối cùng, hai cánh cổng ngôi biệt thự được mở ra, một cô gái trẻ hỏi giọng lễ phép:
Thưa, cô tìm ai ạ?
Hương nói:
Tôi có việc rất hệ trọng, muốn gặp ông Sơn!
Cô gái trẻ ngần ngừ:
-Ông chủ em... mệt, không muốn tiếp ai, thưa cô!
-Nhưng tôi có việc rất gấp, nếu ông chủ của cô không gặp tôi, ông ấy sẽ phải hối tiếc!
Cô gái do dự một chút, rồi mời Hương vào, bảo cô ngồi đợi ở phòng khách. Hương đưa mắt quan sát khắp căn phòng, tất cả đều nói lên chủ căn nhà này là một người giàu có, sang trọng. Cô sắp xếp lại những gì sẽ phải nói và những tình huống có thể xảy ra, trong trường hợp xấu nhất cô sẽ phải làm gì... Một giọng nói sang sảng khiến cô giật mình:
-Chào cô, tôi chưa được hân hạnh quen biết cô!
Trước mặt Hương xuất hiện một người đàn ông ngoài năm mươi, ông ta trông rất điển trai, và có vẻ thu hút đúng như cô đã tưởng tượng. Hương nhìn thẳng vào mắt ông ta:
-Xin lỗi! Ông là Nguyễn Thanh Sơn?
-Đúng! Tôi là Nguyễn Thanh Sơn, cô cần gặp tôi có việc chi?
Hương im lặng một lát, rồi nhìn chăm chăm vào mắt ông ta, cô nói:
-Hạnh Ngộ, con gái của ông vừa chết sáng nay tại bệnh viện! Ông có muốn đi thăm nó không?
Người đàn ông thoáng biến sắc, nhưng rất nhanh, ông ta đã lấy lại bình tĩnh:
-Cô lầm với ai đó rồi, tôi không có...
Hương đã tính đến khả năng này, cô chặn ngang:
-Dĩ nhiên là ông nói thế, vì cô ta chỉ là con ngoại hôn của ông. Nhưng ông đừng lo, việc có người cố tình đụng xe gây tai nạn cho con gái ông chỉ có hai người biết... tôi và người bạn thân của tôi ở ngoài kia!
-Tôi không hiểu cô nói gì!
Hương đưa ra trước mặt ông ta cái hộp dây chuyền, hỏi:
-Chắc ông có quen với cái hộp này chứ?
Lần này thì ông ta không còn bình tĩnh nữa, đưa tay định đón lấy cái hộp. Hương mở cho ông ta xem sợi dây chuyền,
Hạnh Ngộ trăn trối cho tôi, nó nói nó tha thứ cho ba. Và tôi sẽ giữ lời hứa với nó! Tôi chỉ yêu cầu ông đến nhìn xác con gái một lần cuối cho cô bé khỏi tủi phận mà thôi!
Ánh mắt người đàn ông dữ tợn, ông ta trả lại sợi dây chuyền cho Hương, gằn giọng:
-Tôi không biết sợi dây chuyền này và cũng không hiểu những gì cô nói. Tôi xin nhắc cô vì cô đang là khách trong nhà nên tôi còn lịch sự với cô đấy! Mời cô ra khỏi đây cho!
Hương cười gằn:
-Nếu ông không lịch sự với tôi thì ông sẽ đối xử với tôi như đối với Hạnh Ngộ chắc! Ông nên nhớ! Nếu tôi sợ thì đã không đến đây và đã báo công an rồi. Vả lại, tôi đã hứa với người chết thì tôi sẽ giữ lời hứa.
Người đàn ông cười thách thức:
-Cô có bằng chứng gì không?
-Tôi không có bằng chứng, nhưng ông không sợ hồn ma con gái ông sao? Nó chết tức tưởi quá! Tôi sẽ rời khỏi đây và để ông lại với tòa án lương tâm của ông!
Hương đứng lên, không chút sợ hãi cô lại gần vỗ vai ông ta:
-tôi khuyên ông nên ăn năn tội, vẫn còn kịp đấy!
Rồi cô bước ra cửa. Người đàn ông vói theo, nắm chặt tay Hương:
-“Cô định đi đâu?
-Ông đừng lo, tôi không đến gặp công an đâu! Tôi sẽ giúp ông đứng ra lo liệu cho đám tang của Ngộ...
Giọng cô dịu xuống:
-Ông Sơn! Hãy nghĩ đến hương hồn con gái ông, hãy thương yêu nó một chút, nó đến lúc gần chết vẫn tha thiết muốn nói lời tha thứ cho ba của nó! Ông hãy suy nghĩ lại đi, ông Sơn, tôi sẽ giữ lời hứa với Ngộ cho đến lúc chết!
Khuôn mặt ông Sơn trở nên méo mó, khó coi. Ông thì thào:
-Cô cho tôi theo với!
Hương cho ông Sơn địa chỉ của bệnh viện, cô không muốn lằng nhằng với ông ta nữa vì cô cảm thấy mình đã nói quá nhiều. Cô bảo ông hãy chuẩn bị những gì cần thiết để làm đám tang cho con gái, còn cô sẽ thu xếp công việc nhà rồi đợi ông ở cổng bệnh viện vào lúc 3 giờ chiều. Nói xong, Hương đi ra phía cổng, bỏ mặc người đàn ông lại với căn phòng khách sang trọng của gã. Hai cánh cổng của biệt thự vẫn khép hờ, Hương lách ra ngoài, quài tay khép cổng lại phía sau. Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy vị bác sĩ vẫn đang nhóng về phía ngôi biệt thự chờ cô.
Thấm thoát mà đã đến giỗ 100 ngày của Ngộ. Sáng nay Hương cùng với anh chàng bác sĩ đi thăm mộ của nó, ông Sơn đã có mặt tại đó với một lẵng hoa thật đẹp. Phải một lúc sau họ mới nhận ra người đàn ông thanh lịch hôm nào, ông ta già sọm đi, gầy gò và ăn mặc lôi thôi không còn chút dáng vẻ nào của một người giàu có. Ánh mắt ông đờ đẫn, ông cảm ơn hai người đã đối xử tốt với con gái mình rồi khóc nức nở như một đứa trẻ. Tiếng khóc của người cha ai oán vang lên giữa không gian tĩnh mịch, vài giọt nước mắt của ông ta rơi xuống ngôi mộ của đứa con gái. Hương và bác sĩ Dũng đã thắp nhang cho Ngộ xong, cả hai cùng cảm thông với ông ta trong im lặng. Rồi như đã dịu đi sự đau khổ trong lòng, ông ta bắt đầu kể lể:
-Lẽ ra chúng tôi đã rất hạnh phúc! Khi biết cô ấy có thai, tôi đã chuẩn bị để sống chung với cô ấy, cuộc hôn nhân trước đó giữa tôi và vợ tôi chỉ là vấn đề của cha mẹ hai bên, vì lợi ích tài sản của hai gia đình... Tôi đã thỏa mãn lợi ích cho họ, và họ sẽ để tôi yên... Hạnh Ngộ ra đời, chúng tôi đã rất hạnh phúc, nhưng thật là ngắn ngủi, sáu tháng cho một đứa trẻ mũm mĩm, xinh xắn. Rồi bỗng dưng nó bị một cơn sốt kịch liệt, bác sĩ bảo suốt đời nó sẽ phải chống nạng. Khi nó trở thành một đứa trẻ khuyết tật, tôi đã không sao chấp nhận, tôi cho đó là một sự sỉ nhục và đổ mọi tội lên đầu cô ấy một cách tàn nhẫn. Mẹ của Hạnh Ngộ là một phụ nữ rất tinh tế, cô ấy không chịu nổi sự xúc phạm của tôi đối với đứa con gái tật nguyền, thế là cô ấy đã đem nó đi khỏi tầm mắt của tôi. Hai mẹ con cô ấy không có một chút tài sản, không nhà cửa, không người thân thích, tôi lo cho họ nhưng lại không chịu nổi cái thảm cảnh có một đứa con gái tật nguyền... Tôi rất nhớ cô ấy, muốn đi tìm, nhưng khi hình dung ra đôi chân co quắp của Hạnh Ngộ tôi lại không sao chịu nổi... Và thời gian cuốn tôi vào cơn lốc của danh vọng, tiền tài, tôi không còn chút kỷ niệm nào về nó... thì nó lại xuất hiện trước mặt tôi. Sau khi chia tay với mẹ nó, tôi đã rất đau khổ, tôi đã sử dụng các phụ nữ khác như là sự trả thù cô ấy. Dần dần tôi trở nên chai đá và thủ đoạn... Khi Hạnh Ngộ đến tìm tôi, tôi là con người như thế, và tôi đã hẹn nó đến một chỗ vắng để... Lúc đó, tôi khoái trá vì trả thù được cô ấy cú này thật là đích đáng, vì Hạnh Ngộ là báu vật của cô ấy. Tôi cho rằng có chết rồi cô ấy cũng phải đau khổ hơn tôi...
Giọng ông ta trở nên mếu máo, ông ta lại bắt đầu khóc. Vừa khóc, ông vừa kể:
-Suốt mấy tháng nay, lúc nào tôi cũng nhìn thấy vẻ mặt của Hạnh Ngộ lúc nó cố nhìn theo tôi... tôi nhìn thấy đôi môi mấp máy của nó, hình như nó gọi “Ba ơi! Ba ơi! Sao ba lại làm thế!”. Tôi thấy hai bàn tay tôi dính đầy máu của nó, tôi thức dậy trong đêm để rửa tay nhưng sao nó vẫn tanh mùi máu...
Rồi ông nhìn Hương và Dũng:
-Hai người là bạn tốt của con gái tôi, hai người bảo tôi phải làm gì bây giờ?
Bác sĩ Dũng nói:
-Ông có muốn theo tôi chăm sóc những đứa trẻ bị bỏ rơi không? Chúng rất cần chúng ta giúp đỡ. Ông có thể bỏ công sức và cả tiền bạc để giúp chúng, cứ coi như ông lo cho con gái ông vậy! Người ta ai cũng có thể mắc sai lầm, điều quan trọng là phải biết sửa chữa và cứu vãn những sai lầm đó. Hạnh Ngộ đến lúc chết vẫn tha thiết tha thứ cho ông, nó không để cho hai bàn tay ông dính máu của nó đâu! Ông hãy đi theo tôi làm việc, ông sẽ có cơ hội để đền bù tội lỗi. Tôi tin là thế!
Người đàn ông mếu máo:
-Tôi phạm tội ác tày đình, đền bù đơn giản như vậy mà được sao?
Dũng nghiêm nét mặt:
-Ông hãy tìm đến với Chúa Giê-su, Người đã tha thứ cho kẻ đóng đinh mình...
Rồi Dũng kể cho ông Sơn nghe về những khó khăn tài chính mà các anh đang phải đương đầu để lo cho một số trẻ em bị bỏ rơi. Ông Sơn chăm chú lắng nghe, khuôn mặt ông ta dần dần bớt căng thẳng...
Cả ba người rời khỏi nghĩa trang, Hương và Dũng cùng nhen nhúm một niềm hy vọng, tòa án lương tâm sẽ thức tỉnh ông Sơn trong một ngày gần đây. Hương lại cảm thấy cô gái chống nạng đang nhìn mình, cô quay lại phía sau, nấm mồ của Ngộ chỉ còn là một khối đá nhỏ, trắng toát dưới ánh nắng lung linh.
No comments:
Post a Comment