Friday, May 6, 2011

Gioa-Kim: Hạnh Ngộ (thơ)


HẠNH NGỘ

Chiều buông xuống mênh mang thôn xóm vắng;
Lão ăn mày thất thểu chống gậy về.
Trên quảng đường cô quạnh buổi chiều quê, 
Có bóng xe huy hoàng tung cát trắng;
Nhạc ngựa reo vở lở chiều vắng lặng;
Bánh xe quay, quay tít, cuốn bụi mờ.
Lão ngây nhìn, nhìn mãi, ngỡ rằng mơ.
Thấy phú qúy, giàu sang về với lão.
Lão giụi mắt thấy mình còn tỉnh táo:
Đúng thật rồi, xa giá của Đức Vua
Mà bạc vàng, châu báu có dư thừa.
Lão thầm mong Đức Vua sẽ bố thí
Một chút ít xa hoa đời quyền qúi
Đang phất phới lay bay giữa bụi mờ.
Rồi xa giá dừng ngay chỗ lão chờ.
Ngài bước xuống, miệng mĩm cười tươi tắn.
Trong chiều vàng trời đất say ánh nắng.
Lão miên man với mộng đẹp an nhàn,
Nghĩ  mãi rằng đời lão sẽ sang ngang…
Bỗng giật mình khi cánh tay quyền qúi
Trước mắt lão đưa ra xin bố thí.
Ồ sự lạ chưa từng thấy xưa nay:
Một Đức Vua ăn xin lão ăn mày!
Lão ngập ngừng đưa ánh mắt dò hỏi.
Nhưng rồi cũng thò tay vào chiếc túi,
Móc đưa ra một hạt lúa còn non.
Tay run run dâng tiến Đấng Chí Tôn.
Ngài cầm lấy, miệng mĩm cười hiu hắt;
Có cái gì tê tái lên mi mắt…
Ngài vẫy chào và xa giá biến đi,
Cuốn bụi mờ để lại kẻ hàn vi,
Hồn u uất với bao nhiêu dấu hỏi.
Chiều dần đi và đêm về tăm tối;
Lão lên đèn rồi mở túi ra xem.
Có vật gì chói lóa giữa màn đêm:
Một hạt vàng lăn lóc trên đám luá.
Lão ngẩn ngơ nhớ tới tay áo lụa,
Lúc Đức Vua đón nhận hạt lúa non.
Rồi cúi đầu nức nở giọng u buồn:
“Giá lúc chiều mình tiến dâng tất cả!”
  
               Gioa-Kim
 Cảm tác theo R.Tagore  ( Gitanjali, số 50 )

No comments:

Post a Comment